Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bên kia.
Tầng thế giới thứ 2201 của Luyện Ngục.
Một ánh mặt trời mới mọc chợt xuất hiện giữa bầu trời đêm, xuyên thủng lá
chắn thuật pháp trùng trùng điệp điệp, va chạm thật mạnh xuống mặt đất.
Một giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Cảnh cáo!"
"Cảnh cáo! Có người tập kích Giám Sát Hội!"
"Toàn thể đề phòng!"
"Xin các vị Ma Vương tiến đến ứng phó!"
Trong hư không, từng khí tức cường đại dâng lên, cứ như vừa mới bừng tỉnh.
Chúng bay về hướng thái dương ngã xuống, lại nhanh chóng phát hiện cái hố
sâu tạo ra từ cú va chạm và cả tồn tại trong cái hố đó.
"Đây là... Thứ gì?"
"Chưa thấy qua."
"Hình như là loại tồn tại kia đã bị phong ấn."
Từng giọng nói kinh ngạc vang lên.
Vĩnh Dạ.
Trong màn đêm hắc ám, mấy ngôi sao băng chợt lóe qua rồi biến mất.
"Xem kìa, bọn họ đã trở lại."
Một người đeo mặt nạ Hôi Cẩu nói.
Ở bên người y còn có hai người đeo mặt nạ đang đứng.
Bạch Lang nói: “Cũng không biết đoàn trưởng nhất thời hứng khởi, chạy tới
Luyện Ngục làm gì.”.
Hồ Ly nói: “-- Có lẽ là chuyện liên quan đến tù nhân."
Vài ánh tinh quang lặng lẽ lao tới.
Bốn người đeo mặt nạ Hắc Ám, Tinh Thần, Mãnh Hổ và Thỏ Tử đáp xuống mặt
đất.
"Đợi lâu."
Người đeo mặt nạ Hắc Ám nói.
"Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, có thể tiến vào mộ địa lần nữa."
Hồ Ly nói.
Hắn lấy ra từng thẻ bài rồi phân phát cho mọi người.
Liễu Bình cũng nhận được một thẻ.
ấ ấ
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một gian mật thất, bên trong bày đủ loại vật tư,
chúng chất đầy cả phòng, chính giữa chỉ đặt một cái bàn và bảy cái ghế dựa.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Di Ngữ Trà Thất (Đồ cổ)"
"Thẻ bài thời không loại thẻ bài thứ nguyên."
"Cho dù ở bất cứ dòng thời gian và không gian nào, người nắm giữ thẻ bài này
cũng có thể bước vào thẻ bài này để nghỉ ngơi chỉnh đốn, hoặc để lại tin tức cho
đồng bạn."
"Cứ cách bảy ngày là có thể dùng một lần."
Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên hai chữ đồ cổ, hắn hỏi: “Thẻ bài này có lai lịch
gì sao?"
"Đương nhiên."
Hồ Ly giới thiệu chức năng của thẻ bài, lại nói: “Đây là thẻ bài quan trọng mà
chúng ta đoạt được khi khai quật một mộ địa khác, nó đến từ thế giới Hư Không
vào vô số năm trước."
"Còn có thẻ bài này."
Đoàn trưởng lại giơ thẻ bài dày nặng tràn đầy các loại thiết bị Khoa Kỹ Trắc
trước đó đến trước mắt Liễu Bình, sau đó nói: “Thẻ bài này cũng là do chúng ta
đoạt được khi khai quật một mộ địa, thông qua nghiên cứu nó, chúng ta biết
được khởi nguyên của thẻ bài."
Mộ địa... Vì sao chúng đều có được từ mộ địa kia chứ? Liễu Bình có chút nghi
hoặc.
Tinh Thần bổ sung: “Năm đó, Nhân tộc hư không vô cùng cường thịnh và vĩ
đại, sáng lập văn minh huy hoàng chiếu sáng cả lịch sử, bọn họ tạo nên rất
nhiều nơi nhìn tương tự như mộ địa ở Vĩnh Dạ từ rất sớm, hình như đang chuẩn
bị cái gì đó."
"Cho dù thần trụ Hư Không hoàn toàn bị hủy diệt, văn minh Nhân tộc đi đến
cuối, nhưng những mộ địa đó vẫn ở bên trong Vĩnh Dạ, chúng chứng minh sự
cường đại của Nhân tộc năm đó."
Hội Cẩu nói.
"Mộ địa chúng ta muốn đi xuống hiện tại cũng là như thế à?"
Liễu Bình hỏi.
Mấy người nhìn nhau, đều lộ ra ý cười.
Mãnh Hổ vỗ bả vai hắn và nói: “Coi như thằng nhóc người gặp may mắn, mộ
địa này còn lớn hơn những mộ địa trước đó chúng ta thăm dò được --"
Hội Cựu cũng nhún vai và nói: “Chúng ta cực cực khổ khổ phá tan rất nhiều lớp
chắn, thông qua rất nhiều sàng chọn, ngay vào lúc có thể đi vào thăm dò thì
người đã giết tên Thẻ Bài Sư Thời Gian ngạo mạn kia."
Bạch Lang nói: “Cũng chưa chắc là may mắn, dù sao hung hiểm trong loại mộ
địa này đều không thể đoán trước, có lẽ chúng ta sẽ chết ở chỗ này."
"Phi, cái miệng quạ đen của ngươi!"
Mọi người cùng kêu lên.
Bạch Lang hậm hực ngậm miệng lại.
Liễu Bình nhìn về phía đoàn trưởng.
Đoàn trưởng gật đầu nói: “Thành viên vĩnh viễn được biết cơ sở tình báo, người
thích họp gia nhập chúng ta hơn Thẻ Bài Sư Thời Gian kia nhiều."
Hắn ta đưa tay ra hiệu với Tinh Thần.
"Như vậy, Mãnh Hổ phụ trách canh chừng, những người khác chuẩn bị đi xuống
bên dưới, còn ai có câu hỏi nào không?"
"Không có!"
"Hành động bắt đầu!"
Tinh Thần rút một thẻ bài ra, nhẹ nhàng tung lên.
Phanh –– Thẻ bài hóa thành một quầng sáng, bao phủ trên người mọi người.
Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu chậm rãi trầm xuống.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã biến mất khỏi mặt đất.
Chỉ còn lại Mãnh Hổ còn đứng tại chỗ.
Hắn ta thổi huýt sáo một cái, lo tự tìm một tảng đá rồi ngồi lên, nhỏ giọng nói:
“Rất tốt, dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ đều đi xuống."
"Hiện tại chỉ có ta ở chỗ này..."
Mãnh Hổ nhìn đông nhìn tây một hồi, sau đó rút một thẻ bài từ sách thẻ ra.
Phanh! Một cái máy chơi game xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
"Máy chơi game bản hư không cổ đại điển tàng, trong này có chứa tác phẩm lớn
siêu cấp: Phù không chiến kỷ –– thật vất vả mới lấy được, tuyệt đối không thể
để Hôi Cẩu và Bạch Lang nhìn thấy!”.
"Như vậy, lần chơi thử đầu tiên bắt đầu."
Trầm xuống.
Tốc độ trầm xuống dần dần nhanh hơn.
Có đôi khi, thậm chí Liễu Bình có cảm giác như một đôi tay đang túm hai chân
mình, dùng hết sức kéo mình xuống dưới.
Thời gian trở nên vô cùng dài dòng.
Khi hắn đếm tới hơn ba trăm giây, bùn đất chung quanh đã hoàn toàn biến mất.
Hắn phát hiện mình đang lơ lửng trong một mảnh bóng đêm vô cùng trống trải.
"Lại sâu đến như vậy..."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Ở ắ ấ ổ ố
Ở bên cạnh hắn, mấy người còn lại cũng sôi nổi hạ xuống, cùng lơ lửng trong
bóng đêm.
Hội Cựu cảm khái nói: “Đúng vậy, Nhân tộc hư không lại có thể giấu nơi lớn
như vậy dưới nền đất Vĩnh Dạ, mỗi lần nhớ tới ta đều cảm thấy không thể tưởng
nổi."
"Thương diễm!"
Bạch Lang khẽ quát một tiếng, một ngọn lửa trắng bệch bị gã ném ra ngoài.
Ngọn lửa bay đến giữa không trung hơn vài trăm thước, bỗng nhiên hóa thành
một ánh trăng tròn sáng tỏ.
Hắc ám tan đi.
Cảnh tượng chung quanh đập vào mắt mọi người.
"Nơi này là..."
Liễu Bình thất thần nói.
Tinh Thần nói: “Đúng vậy, nơi này là một mảnh đất mộ táng của nhân loại,
người xem, bọn họ đều đã chết, không phải sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK