Trong đình hóng gió, chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương đang bàn
bạc với vài vị trưởng lão, con này đã nói xong mọi chuyện, các trưởng lão đứng
lên rời đi.
"Liễu Bình, người lại đây ngồi."
Lý Càn Dương nói.
"Thưa vâng."
Liễu Bình đi qua rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh sư phụ, rót một ly trà cho sự
phụ trước, lại đổ một bát to cho mình rồi uống ùng ục ùng ục một hơi cạn sạch.
"Gặp qua thanh niên tài tuấn các môn phái khác chưa?"
Lý Càn Dương nói.
"Thưa rồi."
Liễu Bình nói.
"Có luận bàn không?"
Lý Càn Dương quan tâm nói.
"Trương Bình Hà nói ta đánh nhau không thu tay được, huống chi ta vừa rút đao
ra thì có lửa nổ lên, các vị ca ca tỷ tỷ vừa thấy tình hình này thì bảo ta ngồi một
bên quan sát, không được lên đài."
Liễu Bình nói đúng sự thật.
Lý Càn Dương cười ha hả.
Một hồi sau, ông ta vỗ tay nói: “Từ ngày xưa ngũ hành suy sụp tới nay, thực lực
thông dụng chỉ còn phân chia ba giai tầng: Nhập lưu, cao thủ, tông sư."
"Lấy thiên phú cộng minh ngũ hành của con thì uy lực ngọn lửa kia đủ để tính
là trên cùng của cao thủ, thậm chí có thể áp sát đến biên giới tông sư, nhưng con
lại mới nhập môn không lâu, tâm pháp và chiêu thức chưa nhập lưu, chỉ có thể
xem như người mới học, giống như đứa bé khống chế Hỏa Mã (con ngựa lửa),
tất nhiên không ai dám luận bàn với con rồi."
Liễu Bình thở dài nói: “Mỗi ngày con đều luyện một trăm lần Kỳ Lân Trảm,
hiện giờ đã có tiến bộ rất nhiều, nhưng nói ra mà bọn họ đều không tin."
"Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp luyện tới đâu rồi?"
Lý Càn Dương hỏi.
"Phương Lai Nghi? Con vừa dùng ra đã bay lên trời, nửa canh giờ mới đáp
xuống, các ca ca tỷ tỷ những môn phái khác đều thấy được."
Liễu Bình nói.
Phương Lai Nghi.
ấ
Khi dùng ra thức Hoán Linh đao pháp này sẽ lấy hình dạng hóa phượng hình
thành từ lửa để bám vào sau lưng, tùy ý ngao du, qua lại như gió như lửa, cũng
có thể dùng nó đã thương người khác.
Lý Càn Dương lại cười to một trận, lắc đầu nói: “Bọn họ dám luận bàn với con
mới là lạ!"
Liễu Bình nghiêm mặt, ôm quyền nói: “Sư phụ, chuyện lần trước con nói, người
cảm thấy thế nào?"
Lý Càn Dương nói: “Con muốn thay bằng hữu trọng chấn lưu phái, ta không có
ý kiến, nhưng con tính làm thế nào?"
"Truyền thừa lại quyền pháp của bọn họ."
"Làm sao thu đồ đệ?"
"Lê dân bá tánh, người nào cũng có thể luyện quyền, thể thì người nào cũng
cường thân kiện thể, không bệnh không đau, tự phát triển việc đồng áng, không
sợ dã thú, gặp tà thì thối lui, không bị mê hoặc."
Lý Càn Dương trầm ngâm nói: “Các đại môn phái chúng ta nhất định phải xem
tâm tính tài đức của đệ tử, qua ải hết mới dám trao cho võ học –– Làm vậy là vì
sợ truyền sai người, ngược lại trở thành mối họa."
Liễu Bình nói: “Trong nhất mạch Quyền Thắng Môn, chỉ có Huyết Dũng Quyền
được truyền lại, quyền này không có uy lực gì, chỉ có thể giúp cường thân kiện
thể."
Lý Càn Dương nói: “So với đặc biệt đi thu đồ đệ, chi bằng con làm như vậy,
nếu như có thể phát dương quang đại nhất mạch Quyền Thắng Môn, hai người
tạo phúc cho thiên hạ, đây là việc đại thiện."
"-- Con tự đi làm đi, nhu cầu về phương diện tiền tài nhân lực thì trực tiếp lấy ra
từ trong quan."
Liễu Bình vui vẻ nói: “Đa tạ sư tôn!"
Lý Càn Dương cười nói: “Kể từ đây, người bạn tên là Từ Thắng kia của con
cũng có thể nhắm mắt dưới chín suối, không còn ai có thể nói con bạc tình quả
nghĩa, điều này cũng là chuyện tốt đối với con, đối với môn phái."
Liễu Bình gật gật đầu, đứng dậy hành lễ rồi rời đi.
Lý Càn Dương lại ngồi một hồi, trầm ngâm nói: “Việc này có tương lai, thanh
danh của Bách Linh Quan ta sẽ vang dội."
Liễu Bình tốn cả ngày để tìm được một nơi trong con phố phồn hoa.
Cái này gọi là có tiền có thể sai được quỷ đẩy ma.
Bách Linh Quan đứng sau chống lưng cho hắn, lại bỏ ra số tiền lớn, toàn bộ võ
quán nhanh chóng được thành lập.
Liễu Bình đứng trong võ quán, cầm một cây bút trong tay, vẽ ra từng từng nhất
thức quyền hình của Huyết Dũng quyền pháp, lại đánh dấu phương pháp vận
công ở bên cạnh.
ấ
Rất nhanh.
Cả bộ Huyết Dũng quyền pháp xuất hiện trên tường võ quán.
Đệ tử Bách Linh Quan vẫn luôn đi theo hắn nói: “Tiểu sư thúc, võ quán này của
ngài vừa xây nên, chỉ sợ sẽ làm cả kinh thành náo loạn."
"Sao người lại cảm thấy vậy?"
Liễu Bình nói.
"Võ công là tri thức cực kỳ quý giá, trước nay các môn các phái đều cực kỳ quý
trọng, chưa bao giờ công khai cho người thường tu tập như vậy."
Đệ tử kia nói.
Liễu Bình nói: “Võ học cao đẳng quả thật không thể để người tâm tính kém học,
nếu không nhất định sẽ làm hại một phương, nhưng Huyết Dũng quyền pháp
này lại không sao."
Hắn đi đến cửa võ quán, viết xuống ba chữ “Quyền Thắng Môn"
to trên biển hiệu.
Rich he banh.v»"
»í đo chi thắc Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư
không: “Ngươi đã bổ sung xong quyền pháp: Huyết Dũng, cũng tuyên dương nó
rộng rãi."
"Nhiệm vụ: Dòng nước của ban sơ bắt đầu đạt được tiến độ, sức mạnh Thủy chi
Pháp Tắc bắt đầu thức tỉnh."
"Thủy chi Pháp Tắc càng mạnh thì người càng mạnh, tương tự như Hỏa chi
Pháp Tắc."
"Chú ý: “Ngươi đạt được vật hiện hóa của Thủy chi Pháp Tắc.”.
"Xin hãy tiếp tục bổ sung tất cả tri thức và truyền thừa thất truyền, khiến nó
hình thành lại hệ thống hoàn chỉnh, giáo hóa chúng sinh trong thiên hạ."
Liễu Bình bỗng cảm thấy trong ngực có thêm một vật.- - Hình như là một quyển
sách.
Danh Sách Chương: