Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình có chút tiếc nuối mà lắc đầu.
Cũng không biết tên này trêu chọc phải dạng tồn tại gì, hắn chỉ có thể phong ấn
một loại sức mạnh Kỳ Quỷ thôi, hiện giờ không có cách nào giúp nó.- - Từ từ!
Trong lòng Liễu Bình bỗng khẽ động, nhẹ nhàng nói: “Ra đây!"
Trên Trần Ngọc Đao phát ra một tiếng vù vù.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Hư không mở ra, một bóng mờ hình người lặng lẽ hiện lên.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà xuất hiện: “Ngươi phóng thích uy năng
của vỏ đao Tứ Thánh Trụ: Hư Thần”."
"Ngươi của thế giới song song đã ra đời, đồng thời cũng xuất hiện trước mặt
ngươi."
Liễu Bình tùy ý ấn quyết, phóng ra từng lưỡi dao gió rất nhỏ, sau đó chém về
hướng bóng mờ kia.
Bóng mờ cầm đao ngăn cản.
"Ngươi cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, xem có thể cứu hắn hay không."
Liễu Bình nói.
Bóng mờ quay đầu nhìn quái vật, trên người bỗng dâng lên dao động vô hình,
mở miệng nói: “Sức mạnh Kỳ Quỷ có thể thực thể hóa thành chủy thủ à? Quá
nguy hiểm, ta thấy vẫn không nên đả thương người thì tốt hơn."
-- Hắn cũng sử dụng kỹ thuật diễn Kỳ Quỷ: “Diễn viên nổi tiếng vượt bậc"
! Hai người cùng nhìn lại “Nhân ngư”, chỉ thấy chuối chủy thủ hư ảo này bỗng
trở nên ảm đạm không ánh sáng, lấy tốc độ thị lực có thể thấy được hóa thành
quang ảnh mơ hồ, hoàn toàn đi vào ngực “Nhân ngư"
lần nữa.
Chủy thủ bị phong ấn!
"Nhân ngư"
xụi lơ trên mặt biển, thân thể không ngừng phập phồng, há to mồm thở phì phò.
"Tử vong đang rời xa ta."
Nó cố hết sức để nói.
Liễu Bình nói: “Thương thế của người cần bao lâu mới có thể khôi phục?"
"Nhân ngư"
nói: “Trước đó ta không còn sức chống đỡ đòn công kích của đối phương, bị
đánh trọng thương, sau đó mới trúng hai loại sức mạnh Kỳ Quỷ này, hiện tại
nếu chúng bị phong ấn --”.

Nó nhỏ giọng niệm chú ngữ tối nghĩa.
Chỉ thấy nửa người xương trắng của nó dần dần sinh ra máu thịt, chỉ mấy phút
ngắn ngủn đã mọc ra hết nội tạng, sau đó là một lớp vẩy cá màu tím lam.
"Chỉ cần ta khôi phục lại là có thể áp chế ngược sức mạnh của chúng, dần dần
đánh tan chúng -- Chừng hai ngàn năm cũng đủ để hoàn toàn trừ khử chúng đi."
"Nhân ngư"
nhìn chăm chú vào Liễu Bình giữa không trung, dao động sức mạnh trên người
càng ngày càng mãnh liệt.
Hình như nó đang chuẩn bị cái gì.
"Hả? Ta vừa cứu người, hình như người muốn ra tay với ta?"
Liễu Bình cười nói.
"Nhân ngư"
trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu.
Nó vươn cánh tay lên nhẹ nhàng kéo một cái tên hư không, kéo ra một thông
đạo.
"Phàm nhân, trên người người có loại sức mạnh Kỳ Quỷ phong ấn cực kỳ hiếm
thấy, nếu ta giết người, chỉ sợ sẽ khiến cho phép tắc Kỳ Quỷ vô tận phản ứng,
khiến người ta phát hiện hành tung của ta.”.
"Hơn nữa người vừa cứu ta một mạng."
"Ta tạm tha cho ngươi."
"Nhân ngư"
nói xong thì đi về hướng thông đạo hư không.
Liễu Bình nói: “Này, hình như chúng ta còn ký kết một khế ước đồng minh, đã
nói là ta giúp người trị liệu thì người giúp ta đối phó kẻ địch, chẳng lẽ ngươi
muốn nuốt lời?"
"Nhân ngư"
phát ra một tiếng cười trầm thấp, lắc đầu nói: “Một tên ngây thơ, ký kết khế ước
với ngươi chính là sức mạnh Kỳ Quỷ nào đó trên người ta, nó có thể hoàn toàn
đại diện cho ta, cho nên khế ước không có vấn đề, nhưng mà --"
Ba con mắt dựng thẳng của nó lộ ra ý châm chọc, nói ra đáp án kia: “Vừa rồi ta
đã hoàn toàn đánh tan nó, khi nó không tồn tại, tất nhiên khế ước cũng trở thành
phế thải."
"Nhân ngư"
lấy một loại ngữ điệu ưu nhã mà thong dong tiếp tục nói: “Tên ngây thơ, nhận
lấy bài học này đi, đây là bài học miễn phí mà ta – kẻ từng chứng kiến sinh
mệnh Kỳ Quỷ vô tận - ban cho người trong quá trình may mắn niết bàn trọng
sinh lần này."
"–– Ngu muội thật là nguyên tội của đám nhân loại các ngươi, hy vọng có một
ngày ngươi có thể chiến thắng nó."
Nói xong thì nó đi vào thông đạo hư không kia, dần dần đi xa.
Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, nhún vai nói: “Tuy người tiêu diệt loại
sức mạnh Kỳ Quỷ kia, nhưng nó chỉ đại diện cho ngươi, ngươi mới là tồn tại
chân chính ký kết khế ước với ta."
Chỉ một thoáng.
Mảnh vẩy cá tràn ngập khế ước kia đột nhiên xuất hiện.
Nó hiện lên ở giữa không trung, phát ra tiếng kêu to nghiêm khắc bén nhọn, như
đang cảnh cáo cái gì đó.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Ngươi có được quyền giải thích cuối cùng của khế ước này."
"Lời giải thích của đối phương không thành lập."
"Đối phương phải thực hiện nghĩa vụ khế ước đã quy định, nếu không thân thể
và linh hồn của nó sẽ vĩnh viễn bị tra tấn, không được trầm miên!"
Tất cả chữ nhỏ vừa biến mất.
Thông đạo hư không sắp khép lại kia đột nhiên mở ra lần nữa.
"Nhân ngư"
nhảy ra từ trong thông đạo, trợn tròn tam con mặt dựng thẳng lên, nhìn chằm
chằm vào Liễu Bình mà hô: “Chuyện này không có khả năng!"
"Thuật pháp là thuật pháp, ta là ta, ký kết khế ước với ngươi là nó, đâu có
chuyện gì liên quan tới ta!”.
Tiếng kêu to trên vẩy cá biến mất, quay qua hướng Liễu Bình.- - Hình như vẩy
cá đang chờ đợi Liễu Bình giải thích.
Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Theo cái nhìn của ta, bên ta đã
thực hiện tất cả nghĩa vụ, bên người chơi thủ đoạn gì cũng không thay đổi được
ý nghĩa ban đầu chúng ta ký kết khế ước --"
"Ngươi phải giúp ta."
"Đây là giải thích cuối cùng, người phải thực hiện nghĩa vụ này."
Vẩy cá lập tức quay qua “Nhân ngư”, lại phát ra tiếng kêu to bén nhọn, nghiêm
khắc lần nữa.
"Nhân ngư"
cười dữ tợn nói: “Nhưng người đã quên một chuyện, vẩy cá này thuộc về ta, ta
muốn xử lý nó thế nào thì xử lý thế đó, ta có thể trực tiếp huỷ hoại nó!"
Nó vươn tay, bắt lấy vẩy cá rồi dùng sức bóp.
Cả mảnh vẩy cá hoàn toàn vỡ vụn.
ắ ễ ẩ
Trong nháy mắt nó rơi rụng, Liễu Bình mở miệng nói: “Tuy vẩy cá nát, nhưng
khế ước vẫn thành lập, danh sách và tùy từng trên người ta đều là nhân chứng,
cho nên khế ước vẫn có hiệu lực."
"Nhân ngư"
điên cuồng hét lên nói: “Không! Từ nãy tới giờ chúng ta chưa nói đến nhân
chứng gì cả."
Liễu Bình nói: “Nhân chứng không cần kể ra trên khế ước, nhưng bọn hắn vẫn
luôn tồn tại, đồng thời chứng kiến toàn bộ quá trình khế ước!"
"Đánh rắm! Không có điều khoản này!"
"Ta nói có là có."
"Thì ra là thế... Hỗn đản! Ngươi cầm đi quyền giải thích cuối cùng của khế ước
từ lúc nào!"
"Nhân ngư"
như mới tỉnh lại từ trong mộng, triệu ra một cái tam xoa kích màu đen hàn
quang lấp lánh, hung tợn nói: “Đi chết đi, cái tên vô sỉ nhà ngươi!"
Trường kích giơ lên cao cao, trên mũi nhọn sắc bén phủ kín sức mạnh không thể
miêu tả.- - Nhưng nó lại không đâm xuống..
Liễu Bình ung dung mà nói: “Quy định trên khế ước của chúng ta rất rõ ràng,
hình như kết cục của kẻ động thủ với bên hợp tác còn thê thảm hơn cả cái chết
đấy."
Trường kích cứng lại ở giữa không trung chừng nửa phút, rốt cuộc chán nản mà
buông xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK