Toàn trường yên tĩnh lại.
Liễu Bình liếc nhìn bên kia một cái, chỉ thấy chữ nhỏ trên thi thể không đầu kia
chuyển từ “Ngăn cản giả Ác Mộng (Người thứ tư)"
thành “Thi thể”, lúc này mới tiếp tục hát vang: “A ha, đồng đảng của hắn cũng
đã đến tội –"
"Theo ta thì, kẻ nào muốn giết trẻ con đều là một đám heo! – “Các vị bằng hữu
thân ái,"
"Sự an bình của trấn nhỏ đã khôi phục như lúc ban đầu - Hắn chuyển động
chiếc nhẫn một cái.
Xôn xao... Trên mảnh đất trống bên cạnh dương cầm, số lượng đồng vàng và đá
quý không đếm được trào ra, dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Mọi người lại hoan hô lên lần nữa.
Trong tiếng dương cầm của Liễu Bình, mọi người vừa nhét vàng vào túi của
mình, vừa sung sướng ca hát: “Hưởng thụ vui sướng -”.
"Đi theo thằng nhóc tuổi trẻ đẹp trai kia."
"A ha, hưởng thụ vui sướng giết người lấy tiền!"
"Nga - Hôm nay chúng ta thật vui sướng!"
Liễu Bình ngồi trên chiếc ghế trước quầy quán bar, trong tay nâng một cái ly
thủy tinh trong suốt.
Cái ly đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, tỏa ra quang ảnh loang lổ lập loè dưới
ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi đến từ ngoài cửa sổ.
Nữ anh vừa tắm rửa xong, được bôi phấn rơm, sau khi uống sữa xong thì lộ ra
nụ cười thỏa mãn, an tâm gối lên đầu gối của hắn.
Liễu Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, gật đầu nói: “Rượu không tồi."
Người pha chế sớm đã đứng một bên nín thở chờ đợi, lập tức lộ ra nụ cười:
“Đây là rượu nhân loại tốt nhất mà chúng ta có thể tìm được, Liễu ca thích là
được rồi."
Liễu Bình chép chép miệng và nói: “Ủ hơn một ngàn bảy trăm năm, rượu linh
quả cực phẩm của Tu Hành Trắc, có ba trăm hai mươi mốt loại thành phần, các
ngươi có tâm."
Đương.
Một đồng vàng rơi lên quầy bar, nảy lên hai cái rồi bị đôi tay của người pha chế
đè lại, thật cẩn thận cất vào.
Hai thiếu nữ xinh đẹp xách rể đi đến trước mặt Liễu Bình, cúi người thi lễ, ngọt
ngào hô: “Liễu ca, ngài xem."
ễ ổ ấ ề
Liễu Bình nhìn vào trong rổ, chỉ thấy bên trong là từng cái tã cực kỳ mềm mại.
"Làm khó các ngươi phải đi học việc may vá -- không tồi, có lẽ số lượng này
cũng đủ dùng, đi uống trà đi, ta mời khách.”.
Liễu Bình tùy tiện nắm ra một nắm đá quý, nhét vào trong tay hai thiếu nữ xinh
đẹp.
Hai nàng cười ha ha và nói: “Đa tạ Liễu ca."
Lúc này cánh cửa quán bar đã mở ra.
Một nam nhân thon gầy đi đến.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Liễu Bình ra hiệu với hai nàng, chờ họ lui xuống thì mới đánh giá nam tử kia,
mở miệng nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tới."
"Ta không thể không tới."
Nam tử nói.
Hắn ta có một bộ râu quai nón không chỉnh tề, nhìn vẻ mặt thật mệt mỏi, có
dáng vẻ chán chường mang vài phần lôi thôi lếch thếch.
Trên đỉnh đầu hắn ta, một hàng chữ nhỏ lơ lửng bất động: “Ngăn trở giả Ác
Mộng, người thứ năm."
Đây là một người cản trở cuối cùng.
Nhưng hắn ta lại không hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì Liễu Bình đã đạt được sữa
bột và tã.
Nếu nói hắn ta còn có hy vọng gì -- Liễu Bình cẩn thận nhớ lại, mở miệng nói:
“Đúng rồi, lúc ấy nguyện vọng của ta đối với hộp Ác Mộng là sữa bột, tã giấy
và bình sữa."
Sữa bột có.
Tã giấy đổi thành tã vải dùng càng tốt.- - Còn lại bình sữa.
Nam tử bước từng bước đi đến trước quầy bar, cách Liễu Bình bảy tám vị trí rồi
đặt một bình sữa lên quầy bar.
Đây là một bình sữa bảy màu, vừa lấy ra thì quanh thân bình đã hiện ra ánh hào
quang cầu vồng nhàn nhạt.
"Dùng mười lăm loại khoáng thạch trong suốt mài giũa thành, có ba công năng
là giữ ấm, làm lạnh, tự động rửa sạch, là bình sữa mạnh nhất ta có thể làm ra
trong phạm vi năng lực của mình."
Nam tử nói.
"Ngươi muốn cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
Nam tử đẩy bình sữa qua.
Bình sữa trực tiếp trượt từ quầy bar thật dài đến trước mặt Liễu Bình.
ố ố
"Ta muốn người cho ta một con đường sống."
Nam tử nói.
Liễu Bình cầm lấy bình sữa rồi nhìn nhìn lại nhìn thuyết minh vật phẩm hiện ra
trong hư không một lần, vừa lòng nói: “Ngươi rất dụng tâm làm bình sữa, bỏ đi,
người đi đi."
Nam tử kia vẫn ngồi không nhúc nhích.
"Còn có việc gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Thật ra quy tắc chiến đấu là như vầy: Nếu chúng ta thắng lợi, chúng ta có thể
đạt được thân phận người sống, nhưng nếu chúng ta thất bại, chúng ta sẽ hóa
thành đầu lần nữa, trở thành nguồn cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung Ác
Mộng."
Nam tử nói.
"Nói cách khác, ngươi không đi được?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, phương pháp duy nhất có thể thoát thân chính là bị người thu làm
nô lệ vào lúc người thắng được cuộc chiến này –– Địa cung Ác Mộng tán thành
phương thức này."
Nam tử nói.
Liễu Bình đánh giá đối phương, sau đó mở miệng nói: “Ta không tùy tiện nhận
thủ hạ."
Nam tử vội la lên: “Ta biết một ít bí mật, nếu người chịu thu ta làm thủ hạ, giúp
ta thoát khỏi sự tra tấn của địa cung, ta nguyện ý nói hết những điều mình biết
cho ngươi."
Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.
Nam tử nói: “Thật ra cái ta thật sự am hiểu chính là chế tạo đồ vật, mà không
phải chiến đấu chính diện, cho nên dựa vào sức mạnh của bản thân thì căn bản
không thể sinh tồn ở địa cung, nếu người bằng lòng nhận lấy ta, ta có thể chế
tạo rất nhiều thứ cho ngươi."
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó duỗi tay gõ gõ lên quầy bar.
Mọi người trong quán bar sôi nổi đứng lên, đi ra ngoài.
Người pha chế lau khô cái bàn, đưa thêm một ly rượu lên cho Liễu Bình, hắn ta
là người cuối cùng đi ra khỏi quán bar để canh giữ ở ngoài cửa.
"Có bí mật gì, nói nghe một chút xem sao."
Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn bí mật ngay bây giờ? Thật ra làm vậy rất nguy hiểm, có một vài
bí mật nói ra rồi thì chưa chắc ngươi có thể thừa nhận nguy hiểm nó ẩn chứa
đâu."
Nam tử nói.
"Nói đi, không có việc gì."
Liễu Bình cười nói.
Nam tử hít vào một hơi, hạ giọng mà nói: “Có lẽ ngươi cũng không rõ tại sao
mình lại tiến vào nơi này."
Liễu Bình nhìn hắn ta, chờ đợi câu nói kế tiếp.
Nam tử như nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, khẩn trương nói: “Có
phải ngươi cũng giống như ta, rõ ràng lúc thế giới hủy diệt đã làm ra được Hư
Không Thần Chu cấp Noah', nhưng vào thời khắc cuối cùng, lại phát hiện tất cả
đều không thấy đâu nữa, mà bản thân lại xuất hiện ở địa cung này?"
"Nói tiếp."
Liễu Bình nói.
Danh Sách Chương: