Đinh! Giữa không trung, thời gian không ngừng trôi đi kia quay trở về “00: 00”.
Năm phút đã đến, cách đấu kết thúc! Nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói:
“Bởi vì người có chuôi đao này, cho nên có thể nghe thấy bí mật quá sâu như
thế, nhưng đáng tiếc ta không có thời gian nán lại nơi này nữa ——"
"Tóm lại, chúng ta không phải kẻ địch."
Gã nâng tay lên.
Trong hư không lập tức hiện lên vô số những phù văn, ngưng kết thành một
giao diện.
Nam tử nhẹ nhàng điểm một cái lên giao diện.
"Ta phải tiếp tục đi bắt giữ tồn tại Ác Mộng kia, nhìn xem có cách nào chiến
thắng nó không."
"-- Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi có thể trở nên càng mạnh."
Câu nói vừa dứt.
Gã lui về phía sau một bước, trực tiếp biến mất khỏi hư không.
Liễu Bình đúng mấy phút tại chỗ.
Lời đối phương nói thật sự là vượt xa dự đoán của hắn.
"Chân nhân... Thế giới chân thật..."
"Nếu như vậy, cái gì lại là giả dối kia chứ? Vì sao linh hồn phải đi vào thần
trụ?"
Liễu Bình nhắm mắt lại yên lặng suy tư.
Bỗng nhiên.
Một suy nghĩ không nắm lấy được hiện lên trong lòng hắn.
Nó như một đáp án nào đó cách lớp sương mù, Liễu Bình muốn nhìn rõ ràng,
nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ.
Phía sau truyền đến một loạt động tĩnh.
Liễu Bình lập tức lui ra từ trạng thái suy nghĩ sâu xa vừa rồi.
Hắn lui về phía sau vài bước, bế cô bé lên.
"Làm sao vậy?"
Hắn hỏi.
Cô bé cắn môi, chỉ về hướng không trung và nói: “Mau xem --"
Liễu Bình nhìn lên bầu trời.
ấ ể ấ ố
Chỉ thấy ánh hào quang vô tận thực thể hóa thành một đường, đang lấy tốc độ
vượt qua tưởng tượng điên cuồng phát tán ra.- - Chúng có sợi đã đứt gãy, có sợi
đang sáp nhập lại, có sợi không ngừng kéo dài ra ngoài.
Cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong mấy phút ngắn ngủn.
Chỉ trong chốt lát sau.
Tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu, mà cuối cùng những ánh hào quang
ngưng tụ thành trường tuyến đó không thấy đâu nữa.
Giống như căn bản chưa hề tồn tại.
Liễu Bình nghi hoặc trong lòng.
Những ánh hào quang đó ngưng tụ thành tuyến, nhìn qua như vô số pháp tắc, lại
như sợi dây sau lưng Chấp pháp giả Hắc Ám kia.
Nói đến Chấp pháp giả Hắc Ám, lại nhớ tới cuộc chiến trước đó.
Liễu Bình mở miệng nói: “Danh sách, ngươi không tính giải thích một chút
sao? Vừa rồi vì sao tiếp nhận hình thức chiến đấu của đối phương?"
Bỗng nhiên.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Đối phương hoàn thành
một lần sắp xếp khâu lại đa trọng pháp tắc."
"Thế giới song song trước mặt sắp tiến hành một lần liên kết với chủ tuyến thời
gian lần nữa."
"Liên tiếp thành công!"
"Chủ tuyến thời gian đã thay đổi, tuyến thế giới cũng đổi mới!"
"Tất cả nhân quả hỏng mất đã được khôi phục."
"Vị trí tuyến thời gian hiện giờ của ngươi đã trùng khớp với chủ tuyến thời
gian."
Liễu Bình giật mình, vội hỏi: “Là có ý gì?"
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn.
"Đoạn lịch sử này đã được cố định."
"Tất cả tồn tại Ác Mộng đã tử vong trong lần hiến tế của ngươi."
"Ngươi đạt được váy đen, trở thành tồn tại xếp hạng thứ nhất của địa cung Ác
Mộng, cứu vớt Thế Giới chi Linh."
"-- Trên đây là nguyên nhân bổn danh sách đáp ứng tiến hành cố định hóa hình
thức chiến đấu."
Liễu Bình nhún vai và nói: “Danh sách đối diện cho nhiều chỗ tốt như vậy
sao?"
"Đúng vậy."
Danh sách nói.
ế ố ồ ế ắ
"Thật không biết rốt cục là dạng tồn tại gì... Người biết hắn là người nào
không?"
Liễu Bình hỏi.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng biết, nhưng không phải hiện tại."
Danh sách nói.
Liễu Bình thở dài.
Lúc này toàn bộ thế giới bắt đầu không ngừng chấn động.
Một bóng dáng yểu điệu từ trên trời giáng xuống.
Là Nữ Yêu Rừng Rậm Samantha.
"Cả thần trụ đều đang run rẩy, hình như bị thứ gì khóa lại."
Nữ yêu nói.
"Ta cũng phát hiện."
Liễu Bình nói.
Hắn lấy mảnh vảy đen kia ra.
Chỉ thấy vảy đen không ngừng vỡ vụn, lại không ngừng khôi phục thành dáng
vẻ ban đầu.
Dao động vô hình phát ra từ cái vảy, tan vào hư không sâu xa vô tận.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Chú ý, trên vảy đen của người có sức
mạnh của Ác Mộng chi Chủ kia, nó đang xác định mục tiêu là thần trụ trước
mặt lần nữa.”.
Vậy sao được! Tuyệt đối không thể để nó tìm tới nơi này! Nhưng mà, bây giờ
còn có một việc cần hoàn thành -- Liễu Bình nhẹ nhàng thì thầm: “Ác Mộng
vĩnh sinh."
Vảy đen lập tức chấn động, tản ra quang ảnh của vô số thế giới, trải rộng toàn
bộ hư không.
Những quang ảnh đó không ngừng bay vụt lên, cứ như muốn tái diễn đoạn lịch
sử đó trong thời gian cực ngắn.
Cô bé trong lòng Liễu Bình phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
"Ngươi làm sao vậy?"
Liễu Bình hỏi.
"Mấy thứ kia đang cộng minh với ta... Chúng là sức mạnh quá khứ nào đó, ta
không chịu nổi!"
Cô bé nói tới đây thì đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Liễu Bình lắc đầu.
"Giúp ta chiếu cô nàng một chút, ta lập tức quay lại."
Hắn nói.
"Được."
Samantha nói.
Liễu Bình rút một thẻ bài rồi vứt ra ngoài.
Phanh! Địa chi Vĩ Lực: Tăng Tàng! Cảnh tượng chung quanh bỗng biến đổi,
hóa thành một mảnh gió cát vô biên.
Một rồi lại một mộ bia dụng trong sa mạc cổ xưa mà hoang vắng này, cứ như
chưa bao giờ thay đổi kể từ năm tháng xa xăm vô tận tới nay.
Liễu Bình nhìn vảy đen trong tay.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên cái vảy: “Hai loại sức mạnh
ẩn chứa trong mảnh giáp này đều đã được phóng thích, hiện giờ chỉ còn lại vật
đánh dấu khí tức của Ác Mộng chi Chủ."
Liễu Bình ngồi xổm xuống, đặt vảy đen xuống mặt đất.
"Mai táng."
Hắn thấp giọng mà nói.
Chỉ một thoáng, vảy đen dâng lên vô số đồng tử dựng thẳng hư ảo.
Chúng như cảm ứng được cái gì, liều mạng muốn thoát ly khỏi mảnh giáp để
chạy trốn.
Nhưng đã trễ rồi.
Một cái quan tài màu đen hiện lên từ cát vàng, kéo tất cả đồng tử dựng thẳng
vào trong đó.
Nắp quan tài khép chặt lại.
Quan tài im lìm mà rơi vào dòng cát chảy, biến mất không thấy đâu nữa.- - Khí
tức của Ác Mộng chi Chủ kia đã bị hoàn toàn phong ấn tại đây.
Liễu Bình cầm lấy mảnh giáp màu đen kia lên lần nữa.
Giờ này khắc này, thuyết minh của danh sách đối với mảnh giáp đen đã hoàn
toàn thay đổi:
“Nó có thể cất chứa tất cả, nhưng lúc này không có thứ gì được gửi gắm vào
trong nó."
Liễu Bình nhìn thoáng qua rồi cất mảnh giáp màu đen đi.
Sa mạc chung quanh dần dần biến mất.
Hắn về tới trước mặt Samantha và cô bé lần nữa.
"Nàng thế nào?"
"Ta dùng không ít thuật pháp khép lại cũng không có tác dụng, chỉ sợ cần một
chút thời gian mới có thể tỉnh lại."
Liễu Bình nghe xong thì bỗng nhớ tới một chuyện, không khỏi vò đầu và nói:
“Cái này không dễ làm..."
ế ổ ế
"Yên tâm, những tên đó đã nếm mùi đau khổ khi xâm nhập thế giới nhân loại,
hiện tại ngươi lại xuất hiện lần nữa, còn phá hủy địa cung Ác Mộng, đã không
có ai dám đối phó với thế giới nhân loại."
Samantha nói.
"Ta không nói cái này."
Liễu Bình nói.
Danh Sách Chương: