Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt con thú bông con búp bê vào tay--- Liễu Bình phóng ra sức
mạnh “Đặc hiệu sư”, làm mọi thứ chung quanh đều duy trì nguyên dạng, mà
hắn lại nấp trong hư không, dùng hết toàn lực bay vút về phương xa.
Không bao lâu sau.
Phía sau truyền đến một tiếng rống giận kinh thiên động địa: “Tên ăn trộm đáng
chết, trả con búp bê lại cho ta, bằng không ta nhất định sẽ giết ngươi! !!"
Liễu Bình khinh thường cười nhạt, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ di động.
Có quỷ mới muốn đánh với người! Không có con búp bê này thì người phải
chiến thắng mười chính mình của thế giới song song trong vòng một giờ, nếu
không sẽ bị tận thế tiêu diệt.
- Ngươi nghĩ biện pháp sống sót trước rồi bàn lại chuyện đánh nhau với ta đi.
Hắn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy nơi này đã cách chiến trường vừa rồi rất xa, Mộng Yểm La Vương
nhìn giống như là một điểm đen nhỏ trên không trung.
Đột nhiên.
Bên cạnh Mộng Yểm La Vương lập tức xuất hiện mười tồn tại giống nhau như
đúc.
Mất đi con búp bê, sức mạnh tin thể rốt cuộc cũng bắt đầu phát uy.
Từ giờ trở đi, mười một Mộng Yểm La Vương sẽ tranh đoạt tư cách sống sót
với nhau! Liễu Bình đang yên lặng quan sát thì trước mắt lặng lẽ hiện ra từng
hàng chữ nhỏ thiểu đốt: “Mộng Yểm La Vương đã kích hoạt luật nhân quả đặc
thù cực kỳ cường đại nào đó."
"Luật nhân quả này thông qua nhân quả Đạo tặc"
lôi kéo đến người của ngươi, do đó kích hoạt liên hệ sau đây:"
"Đối phương có thể phát ra lời mời quyết chiến với ngươi."
"Ngươi có thể từ chối, nhưng mỗi lần từ chối thì người phải chi trả một số tiền
lớn để bồi thường cho đối phương, mãi đến khi người ứng chiến mới thôi."
Trên bầu trời vang lên tiếng trống giận của Mộng Yểm La Vương: “Lăn ra đây,
tiểu tử, lập tức trả con búp bê lại cho ta, nếu không ta làm người trở thành kẻ
nghèo hèn!"
Liễu Bình lạnh lùng cười, căn bản không để ý tới.
Hiện tại mười một Mộng Yểm La Vương còn có thể duy trì trấn định, nhưng
qua một lát sau, chỉ sợ chúng sẽ không kìm nén được.- - Chỉ có một Mộng Yểm
La Vương có thể sống sót.
ễ ẳ ấ ắ ầ
Liễu Bình lẳng lặng chờ đợi mấy phút, cảnh tượng chung quanh lại bắt đầu trở
nên mơ hồ.
Vô số quang ảnh lao vút qua.
Một vận mệnh chẳng lành mới lại sắp xuất hiện! Hắn nhìn hàng chữ “Ngươi có
tiếp nhận lời mời quyết chiến của Mộng Yểm La Vương hay không?"
trong hư không, sau đó trực tiếp hỏi: “Ta có thể gửi lời nhắn cho nó ở chỗ này
không?"
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Được! Tin nhắn từ chối của ngươi sẽ trực
tiếp bị nó biết được."
"Nói cho nó, ta sẽ không đánh với nó."
Liễu Bình nói.
Lại từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi đã từ chối giao chiến."
"Do từ chối lần chiến đấu này, tài phú trên người của người sẽ bị khấu trừ một
phần mười."
Liễu Bình bỗng nói: “Sau khi bị trừ hết thì sẽ như thế nào?"
"Trừ vào thọ mệnh của ngươi."
"Được, đã biết."
Câu nói vừa dứt, bên kia Mộng Yểm La Vương lập tức biết lời nhắn của Liễu
Bình.
"Hỗn trường! Ngươi chờ đi, không dám đánh với ta thì sớm muộn gì cũng bị trừ
sạch tất cả thọ mệnh, người sẽ chết ở chỗ này!"
Nó giận dữ hét.
Lúc này, mọi thứ chung quanh bắt đầu tiêu tán.
Mỗi một chúa tể Ác Mộng đều tiến vào vận mệnh chẳng lành thuộc về mình.
Liễu Bình chỉ cảm thấy mình lặng lẽ rơi xuống, xuất hiện trên một mảnh chiến
trường binh hoang mã loạn.
Chung quanh đều là người tu hành, dao động linh lực trên người vượt tưởng
tượng của hắn, trong lúc chiến đấu phóng ra thủ đoạn công kích mang theo uy
lực khổng lồ.
"Không cần sức mạnh Kỳ Quỷ thì thật sự không phải đối thủ."
Liễu Bình lẩm bẩm một mình.
Hắn tùy tiện vung tay lên, phóng ra một mảnh hư vô rồi bao phủ lấy mình, tránh
đi từng hồi chém giết, chậm rãi dịch chuyển tới bên cạnh chiến trường.
Không có cách nào, tuy “Đặc hiệu sư"
có thể gạt người, nhưng đao kiếm và thuật pháp thì không có mắt.
Nếu hắn nán lại chiến trường thì vẫn có khả năng bị đánh trúng.
ễ ế ể ố
Liễu Bình rời xa chiến trường, tìm một rừng cây khá kín đáo để trốn trong đó
nghỉ ngơi.
"Ngươi tính khi nào đánh với Mộng Yểm La Vương kia?"
Pháo gia hỏi.
"Từ từ, đừng nóng."
Liễu Bình nói.
Hắn lấy con búp bê hồng nhạt kia ra rồi cẩn thận xem xét, chỉ thấy thuộc tính
của nó gần như giống hệt con thuyền Noah, không khỏi cảm thấy âm thầm kỳ
quái.
"Đừng thấy kỳ quái, thuyền cứu nạn của ta là tham khảo chế tạo từ con búp bê
này."
Thượng để nói.
"Nó lợi hại như vậy?"
Liễu Bình rất hứng thú mà hỏi.
"Đương nhiên, lần này người nhặt được bảo vật rồi."
Thượng để nói.
"Ta cũng tổn thất một phần mười tài phú."
Liễu Bình nói.
Hắn tùy tiện xoay chuyển, một trái cây trên cây lập tức rơi vào trong tay hắn.
Là tay áo càn khôn! Chiêu thức ấy dùng thật tốt, càng dùng càng quen tay, có lẽ
về sau sẽ trở thành thủ đoạn chủ yếu của hắn.
Liễu Bình gặm trái cây ngon lành.
Bỗng nhiên.
Mọi thứ chung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Cứ như vậy là qua ải à?"
Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ta cũng không làm chuyện tốn công vô ích."
Liễu Bình nhún vai và nói.
"Kẻ lừa đảo vẫn luôn hành sự như thế này."
Thượng đế tổng kết lại.
Quang ảnh chợt lóe qua.
Liễu Bình trở lại thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm lần nữa, vẫn nấp trong hư
không.
Mộng Yểm La Vương theo đó mà xuất hiện, giận dữ hét: “Cút ra đây, tiểu tử,
đánh với ta một trận giống một nam nhân nào."
Ở ể
Ở chung quanh nó, mười Mộng Yểm La Vương đang đứng.
Liễu Bình nghe xong thì không thèm để ý, mở miệng hỏi: “Này, thượng đế, có
cách nào giúp ta triển khai thế giới trước vào lúc đánh nhau với nó không?"
"Thế giới của các ngươi sẽ luân phiên xuất hiện, nếu người nhất định muốn ra
tay trước thì phải dùng phương thức đánh lén nhanh chóng triển khai thế giới
bọc nó vào đó, như vậy sẽ lấy thế giới của người làm thế giới chiến đấu ban
đầu.
Thượng để nói.
"A, đã rõ."
Liễu Bình nói.
Hắn nhìn lời mời quyết chiến vừa xuất hiện trước mặt, mặt không cảm xúc mà
nói: “Tiếp tục nói với nó, ta tuyệt đối không ứng chiến."
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi đã từ chối lời mời quyết chiến
này, tài phú của người bị khấu trừ hai phần mười, lần sau sẽ trừ càng nhiều."
Liễu Bình thờ ơ.
Mấy phút kế tiếp, bất kể Mộng Yểm La Vương mắng thể nào, mười Mộng Yểm
La Vương khác tìm kiếm ra sao thì hắn cũng không đi ra.
Thời gian vừa đến.
Vận mệnh chẳng lành lại phát động lần nữa.
Liễu Bình xuất hiện bên một con sông lớn, chung quanh đều là thích khách
chuẩn bị vây giết hắn.
"Xin lỗi, hôm nay ta không đánh nhau."
Hắn cười cười, duỗi tay giơ lên một mảnh hư vô, cả người biến mất tăm hơi.
Đám thích khách cảnh giác mấy phút, sau đó xông lên trước xem xét tình
huống.
Lúc này Liễu Bình sớm đã thoát ly vòng vây, nhanh chóng xuyên qua sông lớn,
tóm được mấy con cá ở đầu bên kia con sông, tìm một cánh rừng không người
rồi chui vào.
Hắn bẻ vài cành khô để nhóm lửa cá nướng.
Chỉ chốc lát sau.
Cá chín.
Liễu Bình nhẹ nhàng khẽ hát, vừa ăn cá vừa ra thủ ẩn, chữa khỏi vết thương
trên người.
"Ngươi có vẻ rất thả lỏng, như vậy mãi được không?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Đừng quấy rầy hắn, hắn đang toàn lực tiến hành thả lỏng và nghỉ ngơi chỉnh
đốn, làm trạng thái dần dần tăng trở lại đỉnh cao."

Thượng để nói.
Kế tiếp, không ai nói lời nào.
Liễu Bình dương dương tự đắc ăn cá xong thì vỗ vỗ tay đứng lên, duỗi người.
Quang ảnh chung quanh lại trở nên mơ hồ.
Cuối cùng, hắn lại thoát ly vận mệnh chẳng lành, về tới thế giới diễn ra cuộc thi
trốn tìm.
Hắn đứng giữa không trung đợi mấy phút.
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cười nói: “Hả? Nó còn chưa ra tới?"
Tính ra thì vận mệnh chẳng lành là tuyệt cảnh mà mỗi một hắn đã từng đối mặt.
Cho dù là trường hợp bị mấy thiếu nữ vây quanh cũng ngầm mang theo tai ách
hủy diệt thế giới.
Huống chi vận mệnh chẳng lành xuất hiện sau sẽ có mức độ hung hiểm càng
ngày càng cao.
Nếu Liễu Bình không phải chủ nhân của “Lừa gạt"
và “Sáng tạo"
thì đối mặt cục diện như vậy cũng phải dùng toàn lực đi chiến đấu, đi cầu sinh -
- Các chúa tể Ác Mộng khác cũng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK