Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên núi tuyết.
Liễu Bình ngồi khoanh chân trên một cây đại thụ vươn ra ngoài vách núi.
Phong tuyết đầy trời.
Tay hắn đang nâng một ly trà nóng, chậm rãi uống.
Oanh -- Chỗ sườn núi truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Vài bóng dáng bắn ra, giao thủ qua lại ở giữa không trung.
Một người trong đó đánh đâu thắng đó khi chiến đấu, không gì cản nổi, không
kẻ nào có thể đấu lại hắn ta.
"Ha ha ha, thực lực các ngươi như vậy mà cũng dám tới tìm chúng ta?"
Hắn ta cười điên cuồng, không ngừng thả ra từng ánh hào quang đập vào đối
phương.
Bọn người vây công lại như sắp không chống đỡ được, liên tục lui về phía sau.
Trong lúc bất tri bất giác, người nọ càng bay càng xa, thoát khỏi vòng chiến,
truy đuổi sát theo các thiếu niên bại lui kia.
Hắn ta vừa đi thì đồng bạn còn lại đã duy trì không được, cuống quít kêu to:
“Này -- lão đại, trở về hỗ trợ đi!"
Lời còn chưa dứt.
Liễu Bình buông ly trà, vươn tay, làm ra mấy động tác.
Vài bóng dáng khác bay ra từ phía sau hắn.
Hình như bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu, chỉ lóe vài cái đã gia nhập chiến trường,
đồng thời toàn lực ra tay nhắm vào người có thực lực hơi yếu hơn còn lại.
Một vòng công kích bộc phát chỉ trong nháy mắt.- - Lập tức hạ gục.
"Chết tiệt! Các ngươi giết hắn!"
Lúc này thiếu niên thực lực cường đại kia mới chú ý tới tình hình phía sau, nhịn
không được mà phẫn nộ quát.
Liễu Bình lại đưa tay ra hiệu.
Mọi người chia làm ba nhóm, không ngừng phát ra công kích vào thiếu niên,
làm hắn ta hoàn toàn không còn cơ hội thở dốc.
Chỉ trong vòng năm hơi thở đã tấn công mười lăm vòng.
Hơi thở thứ sáu.
Hơi thở thứ bảy.
Cuối cùng người nọ chống đỡ không được, trực tiếp bị thuật pháp đánh bay ra
ngoài, bỏ mình ngay đường trường.
ế ễ ầ ồ
Mãi đến lúc này, Liễu Bình mới thu tay lại, nâng ly trà lên lần nữa rồi nhẹ
nhàng uống một ngụm.
Sớm đã có thiếu niên tiến lên, cắt đầu hai người kia xuống.
Lại có người đi vào chỗ bọn họ trốn, xách ra mấy chục cái đầu, chỉnh chỉnh tề tề
bày ra trước mặt Liêu Bình.
"Ta chia một nửa, còn lại đều là của các ngươi."
Liễu Bình nói.
Các thiếu niên lập tức đếm đầu người, lấy ra phần thuộc về Liễu Bình trước, sau
đó lại dựa theo mức độ ra sức bao nhiêu mà chia cắt đầu người với nhau.
Từ đầu tới cuối, không có ai dị nghị gì cả.- - Cho dù Liễu Bình chỉ chỉ huy
chiến đấu mà chưa thật sự ra tay lần nào.
"Lão đại, số đầu trên tay người và chúng ta cộng lại đã vượt qua bốn trăm."
Một thiếu niên nói.
"Nói như vậy là chúng ta thắng?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, lão đại nhất định sẽ là người xuất sắc có được nhiều đầu người
nhất."
Một thiếu niên khác nói.
"Ngài chỉ huy chúng ta chiến đấu, cơ bản cũng chưa xảy ra tình huống bất ngờ
nào -- đây là một loại năng lực Kỳ Quỷ cao cấp khác sao? Nó gọi là gì?"
Lại có một thiếu niên vóc dáng thấp bé nhịn không được mà hỏi.
"Cái này thì không nói cho các ngươi biết."
Liễu Bình nói.
"Đã rõ! Không thể tùy tiện để người ta biết sức mạnh của lão đại."
Thiếu niên kia vội gật đầu và nói.
Khóe miệng Liễu Bình giật giật.
Đâu ra năng lực Kỳ Quỷ cao cấp gì, đơn giản là chỉ huy bọn họ, tìm mọi cách
hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, lại dùng đến cách đánh lén đánh bất ngờ,
càng để tiện vô sỉ thì càng tốt.
Hắn đã làm những việc này vô số năm, mà những thiếu niên này thì trước nay
chưa từng tiếp xúc, cho nên mới cảm thấy thần kỳ.
Hắn nhìn thoáng qua hư không.
Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: “Đã đến giờ."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Mọi người biến mất khỏi thế giới này.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Đặc biệt nhắc nhở:"
ế ề ắ
"Ngươi có được một góc thế giới chân thật, nó được thời gian và huyền bí sắp
xếp trong Vĩnh Dạ, trở thành quốc gia của ngươi."
"Kế tiếp, ngươi sẽ nhìn thấy một mảnh thế giới chân thật khác."
"Xin hãy duy trì trấn định --"
"Xin nhất định phải duy trì trấn định, để tránh vạn kiếp bất phục."
“2,"
“1."
“–– Đến."
Tĩnh mịch.
Liễu Bình mở mắt ra từ tĩnh mịch.
Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng học.
Phía trước là bảng đen.
Phía sau cũng là bảng đen, Chung quanh lục tục có những thiếu niên khác xuất
hiện, lập tức ngồi xuống vị trí của mình.
Đồng hồ trên tường đang đi tới từng phút từng giây.
Cảnh tượng này rất quen thuộc -- Đúng rồi.
Lần đầu tiên chúa tể thời gian gặp mặt hắn ở thế giới chân thật cũng là cảnh
tượng như vậy! Hiện tại xem ra, rõ ràng hắn ta có dụng ý.
"Lão đại!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên bạn học đang nóng bỏng vẫy tay
về phía hắn.
Là các thiếu niên theo hắn cùng giết người.
"Ừ."
Liễu Bình gật gật đầu với bọn họ.
Lúc này một tiếng chuông vang lên.
Chuông đi học vang lên! Mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Các thiếu niên cũng thu lại dáng vẻ cợt nhả.
Cánh cửa phòng học mở ra, một nam tử đeo kính đen cầm giáo trình đi đến.
Hắn ta trông có vẻ hào hoa phong nhã, trên mặt mang theo tươi cười, mở miệng
nói: “Các bạn học, nói cho các ngươi một tin tốt."
"Lần này người đứng đầu khối nằm trong lớp của chúng ta, đó là 0880!"
Trong phòng vang lên một tràng vỗ tay thưa thớt.
Liễu Bình nhìn ra chung quanh, toàn bộ phòng học có hơn năm mươi chỗ ngồi,
nhưng chỉ có mười một người đang ngồi trên vị trí của mình.
ỗ ồ ề ố ỗ
Những chỗ ngồi khác đều trống rỗng.
Nam tử cầm lấy một tờ giấy, thì thầm: “Trong trường thi thứ năm, 0880 đạt
được tổng cộng 371 đầu người, là số lượng đầu người nhiều nhất, đúng vị trí
đầu trong cả khối."
"Đồng thời, 0977 là người đứng chót lớp, chỉ được ba cái đầu, suýt chút nữa đã
bị giết chết."
"Sau đây, chúng ta mời 0977 lên bục giảng trước để nói về trải nhiệm chiến đấu
của mình, sau đó lại mời 0880 đi lên giới thiệu kinh nghiệm học tập."
Chỉ thấy một thiếu niên bụ bẫm đứng lên, cực kỳ không tình nguyện mà đi lên
bục giảng, ủ rũ cụp đuôi nói: “Các bạn học, thiếu chút nữa ta đã chết, đều là vì
ngày thường ta không nỗ lực, không nghiêm túc nghe thấy nói, không tích cực
chuẩn bị chiến đấu, không kích phát tiềm lực của mình, hy vọng mọi người coi
ta là tấm gương xấu, tuyệt đối đừng phạm phải sai lầm của ta."
Hắn ta nhìn về phía thầy giáo.
Thầy giáo gật gật đầu, ra hiệu hắn ta trở lại chỗ ngồi.
Đến phiên Liễu Bình.
Liễu Bình đành đứng lên, cười và đi lên bục giảng.
"Các bạn học ––"
Hắn nhìn những chỗ trống đó, trong lòng sinh ra một cảm xúc khó hiểu.
"Ta có thể lấy được vị trí đứng đầu cả khối là kết quả nhờ thầy giáo vất vả đào
tạo, ta luôn lắng nghe lời thầy dạy bảo, nghiêm túc khắc khổ, không ngừng nỗ
lực, đoàn kết với bạn bè, cùng nhau chiến đấu hăng hái, bởi vậy mới lấy được
thành tích như thế, cụ thể hơn, trong lúc chiến đấu ta chú ý những điểm sau
đây."
"Thứ nhất, sử dụng năng lực hợp lý..."
Liễu Bình thao thao bất tuyệt.- - Đối với hắn mà nói, nói như vậy căn bản không
cần suy nghĩ, chỉ cần há mồm là tuôn ra.
Cho nên hắn có cơ hội, vừa nói vừa đánh giá vị giáo viên kia ở khoảng cách
gần.
Chỉ thấy thầy giáo nghiêm túc nghe Liễu Bình lên tiếng, đỡ đỡ mắt kính, nhìn
nét mặt có vẻ thật vui, trông rất vui mừng.
Bỗng nhiên.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình: “Sức mạnh Kỳ Quỷ
Lừa gạt thần phục dưới chân ngươi."
"Ngươi là Vua lừa gạt."
"Khi ngươi không muốn bị che giấu thì tất cả Kỳ Quỷ và Ác Mộng dạng lừa gạt
đều không thể giấu được ngươi."
Thì ra là thế.
ắ ấ ẫ ắ
Khó trách hắn luôn bị giáo viên này hấp dẫn, thì ra là trên người hắn ta có che
giấu sức mạnh Kỳ Quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK