Mấy chục phút sau.
Liễu Bình xuất hiện trong một tòa nhà bị bỏ hoang.
Tinh Thần đang ngồi trên một cái ghế, nghiêm túc nhìn bài trong tay.
Ở đối diện cái bàn, một bóng người trắng bệch, một lệ quỷ máu thịt bầy nhầy và
một đầu người trôi nổi đang ngồi Chúng đều nghiêm túc nhìn bài trên tay.
"Hả? Tại sao người lại trở lại? Bên ngoài chơi có vui không?"
Tinh Thần đánh ra một lá bài, kinh ngạc hỏi.
"Ta có được một thẻ bài ma quỷ, kết quả mở không ra, cũng không biết bên
trong viết cái gì."
Liễu Bình nói.
"Ta nhìn xem."
"Được."
Liễu Bình đưa thẻ bài qua.
Tinh Thần nhìn mấy phút, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
"Ván hôm nay xong rồi, các ngươi đi về trước đi."
Nàng nói với đám oán linh.
Đám oán linh như được đại xá, vội xuyên qua trần nhà như chạy trối chết, chẳng
biết đã đi đâu.
Tinh Thần nắm thẻ bài kia, lại nhìn mấy phút, sau đó mới nói: “Thẻ bài phong
ấn huyết mạch -- Loại thẻ bài này phải là ma quỷ cao giai mới có thể cởi bỏ nhờ
huyết mạch, chủng tộc khác đều không được."
"Loại thẻ bài này rất trân quý, tình báo bên trong nhất định là cực kỳ quan
trọng."
Nàng tràn đầy tiếc nuối mà thở dài nói: “Hình như thế giới Phổ Tích này không
có ma quỷ cao giai, bằng không có thể bắt một con trở về, như vậy chúng ta sẽ
biết tình báo bên trong."
"Không thì chúng ta đi qua thế giới khác bắt một con đi?"
Liễu Bình kiến nghị.
"Ta cần canh giữ tinh động, đây là thông đạo không gian duy nhất giúp chúng ta
an toàn trở về Vĩnh Dạ."
Tinh Thần nói.
"Vậy để ta đi."
Liễu Bình nói xong thì muốn xoay người rời đi.
ỗ
Bỗng nhiên.
Trong bóng đêm.
Hai bóng dáng lặng lẽ hiện lên.
Là đoàn trưởng và Mãnh Hổ.
Tên người bọn họ có thêm một vài vết thương, nhìn như vừa đánh một trận đại
chiến với người nào đó.
"Đánh nhau à?"
Tinh Thần hỏi.
"Ừ, tình huống khá phức tạp."
Đoàn trưởng nhíu mày nói.
Liễu Bình tiện tay vung lên.
Mấy luồng thánh quang dừng lại trên người hai người, vết thương nhanh chóng
được chữa khỏi.
"Ha ha, nếu chúng ta sớm có người trị liệu thì không biết có thể tiết kiệm được
bao nhiêu chi tiêu để mua được tề nữa."
Mãnh Hổ vui vẻ cười to và nói.
Đoàn trưởng lại rút ra mấy thẻ bài, đưa cho Tinh Thần.
"Ta có nuôi mấy con ma quỷ cao giai, Tinh Thần ngươi có thể lấy dùng."
Tinh Thần vui mừng nói: “Thật tốt quá, vậy thì chúng ta có thể biết tình báo mà
Thỏ Tử tìm được là cái gì."
Trên thẻ bài màu xanh lục tỏa ra từng luồng ánh sáng nhạt.
Một vòng lại một vòng phù văn chi chít bắt đầu tản ra.
Ở chung quanh thẻ bài, vài tên ma quỷ cao giai mang xiềng chân đồng thời quát
khẽ lên: “Giải!"
Cuối cùng -- Tất cả phù văn tan hết.
Trên thẻ bài màu xanh lục vang lên một giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, là vị ma
tướng nào, xin hãy lập tức báo cáo cho Giám Sát Hội."
"Thế giới Phổ Tích đã mất khống chế."
"Tất cả ma quỷ không thể trốn đi đều đã bị ký sinh thể ăn mòn, chiếm cứ thân
xác."
"Kế hoạch đánh bại tù nhân đã hoàn toàn thất bại."
"Xin hãy lập tức chi viện cho thế giới số 875, nếu không thế giới này sẽ bị hoàn
toàn ăn mòn, trở thành chất dinh dưỡng của nó."
"Xin mau chóng tiến đến tiếp viện! !!"
Giọng nói vừa dứt.
ố
Thẻ bài màu xanh lục chậm rãi bốc cháy lên, hóa thành tro tàn.
Bọn họ lặng lẽ lắng nghe, nhất thời đều không nói chuyện.
Tinh Thần giật mình nói: “Đoàn trưởng, chúng ta vốn tưởng ma quỷ đang
phỏng chế tù nhân, lại không ngờ rằng là tù nhân đã khống chế ma quỷ, đang
phỏng chế chính mình."
Ầm ầm ầm ầm –– Tiếng chấn động thật lớn vang lên từ bên trong thành phố.
Bọn họ cùng nhìn lại.
Chỉ thấy tòa tháp nhọn màu đen thật lớn kia đang từ từ tan vỡ.
Mãnh Hổ lẩm bẩm nói: “Còn sớm hơn so với dự đoán của chúng ta."
"Đúng vậy,"
Đoàn trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ban đầu cho rằng đến năm năm sau thì
số lượng tù nhân thoát vây mới càng ngày càng nhiều, vậy mới có thể làm
Luyện Ngục bị hủy diệt, ai biết..."
"Ai biết cả tù nhân yếu nhất mà chúng nó cũng không chống đỡ được."
Tinh Thần bổ sung Nàng nhìn về phía Liễu Bình đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bật
cười nói: “Thỏ Tử còn không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào."
Mãnh Hổ vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, giải thích: “Năm đó thế giới Hư Không rách
nát, nhân loại dùng phương pháp đồng quy vu tận để phong ấn tất cả tồn tại
không thể nói vào trong danh sách thế giới."
"Những quái vật mạnh nhất đó gánh chịu phong ấn nghiêm mật và cường đại
nhất, phải đợi năm năm sau mới có thể giải trừ phong ấn để xuất hiện.”.
"Hiện tại lũ có thể tránh thoát phong ấn đều là yếu nhất trong đám tù nhân."
"Mà đám ma quỷ không chiến thắng được cả những quái vật như vậy."
"-- Xem ra Luyện Ngục sắp xong đời rồi."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên không trung: “Ngươi do
thám được chân tướng nơi đây, đồng thời biết được quy luật tù nhân xuất hiện."
"Giá trị kinh nghiệm của người gia tăng 20%"
"Suất diễn của người gia tăng một điểm."
"Suất diễn hiện giờ là 4/10."
Từ từ đã.
Hiện tại kẻ có thể tránh thoát phong ấn đều là đám yếu nhất à? Yếu nhất.
Ánh mắt hắn đảo qua gấu trúc bên hông.
Gần như cùng thời khắc đó, một tiếng rống giận vang lên trong lòng hắn: “Đồ
chết tiệt! Đám nhân loại tự đại cuồng vọng, cái gì gọi là đám yếu nhất hả!"
"Rõ ràng bổn đại gia là mạnh nhất!”.
ổ ế ể ấ ố
"Bởi vì bổn đại gia mạnh như thế nên mới có thể tránh thoát phong ấn “Chốn
Lưu Vong, mở phòng giam ra buông xuống thế giới này lần nữa!"
Đây là giọng nói của gấu trúc.
Liễu Bình lặng lẽ thở dài, đáp lại: “Hiện tại mới nhớ ra, phương pháp xử lý
nhằm vào ngươi đã được giấu trong bộ bài “Chốn Lưu Vong, chính là Chí Ám
Tử Ngẫu."
"-- Chuẩn bị nhằm vào người sớm đã được an bài thỏa đáng vào vô số năm
trước."
"Nếu ngươi không phải là yếu nhất, cũng sẽ không dễ bị tính toán sát sao như
vậy..."
"Vậy phá tan phong ấn Chí Ám Tử Ngẫu cho ta xem? Ha?"
Tiếng rống giận của gấu trúc đột nhiên im bặt.
Danh Sách Chương: