Hai gã thị vệ bảo hộ nơi này đã kiểm tra thực hư thân phận của hắn, đều cười
nói: “Bắt lấy cơ hội lần này đi, có thể học được cái gì thì phải xem tạo hóa của
chính ngươi."
Liễu Bình chắp tay nói: “Hai vị đại ca, ta phải làm thế nào?"
Một người thị vệ nói: “Không cần làm gì cả, núi Quy Tàng tự nhiên sẽ có đánh
giá đối với ngươi."
"Đúng vậy,"
Một thị vệ khác nói: “Ngươi chỉ cần biểu hiện chiêu thức của bản thân ra, núi
Quy Tàng sẽ chọn lựa công pháp thích hợp cho ngươi."
Hai người vỗ vỗ tảng đá lớn kia.
Tảng đá lớn chuyển động qua một bên, tránh ra một con đường mòn lên núi.
"Thần kỳ vậy sao, ta có chút khẩn trương."
Liễu Bình cười nói.
"Cũng không cần khẩn trương, chờ người cầm công pháp xuống núi sẽ phát
hiện thật ra cũng không có gì."
Thị vệ quen của quen nẻo mà nói.
"Đa tạ."
Liễu Bình leo lên trên núi dọc theo đường mòn.
Hắn đi trong chốc lát, quay đầu lại nhìn thì thấy mây mù đã gián đoạn con
đường từng đi qua, sớm đã nhìn không thấy bóng dáng tảng đá lớn và hai gã thị
vệ kia nữa rồi.
"... Không phải trận pháp, thật sự có chút kỳ quái."
Liễu Bình lẩm bẩm một câu, tiếp tục đi lên trên núi.
Chương 625: Tất cả đã an toàn
Khắp nơi trên núi đều là những tảng đá vụn màu xám lớn lớn bé bé, không có
một ngọn cỏ, cũng không có bất cứ động vật nào.
Liễu Bình nhặt một hòn đá lên nhìn nhìn.
Hòn đá không hề có góc cạnh, nó bóng loáng, cứ như trải qua thứ gì đó mài
giũa.
Phóng mắt nhìn ra, hầu như tất cả những hòn đá đều bóng loáng.
Gió thổi tới.
Chung quanh trống trải không một bóng người, cũng không có bất cứ động tĩnh
gì.
Liễu Bình đi dọc theo đường mòn tiếp tục hướng về phía trước.
Mấy chục phút sau.
Phía trước không còn đường đi.- - Cho nên công pháp cho ta đâu? Liễu Bình
cảm thấy tò mò, đứng ở cuối đường mòn nhìn đông nhìn tây.
Râm! Chung quanh bỗng vang lên một tiếng vang.
Chỉ thấy một hòn đá to bằng bàn tay lăn xuống từ trên núi, đúng lúc ngừng lại
bên chân hắn.
Liễu Bình nhặt hòn đá này lên.
Chỉ thấy trên hòn đá có khắc những chữ nhỏ chi chít, câu đầu tiên có viết: “Đạo
pháp cấp lĩnh vực: Hỏa Giới Khai Mông, đao thuật này đã được cải tiến, có thể
phóng thích ở hoàn cảnh thế giới trước mắt."
Cả người Liễu Bình chấn động.
Hỏa Giới Khai Mông! Hoán Linh đao pháp có tổng cộng chín thức, trừ Kỳ Lân
Trảm, Phượng Lai Nghi và Du Long Phân Hải ra thì sáu thức còn lại là một bộ
chiêu thức liền mạch, cũng tương tự như Thủ Tự Lục Hợp, nhưng không có
thăng hoa nữa.
Xét thấy tình huống này, hắn sáng tạo ra một thức Hỏa Giới Khai Mông, nhưng
lại vì nguyên lực thế giới bị Kẻ cầm dù khóa chặt nên không thể thi triển chiều
này.
Núi Quy Tàng lại có biện pháp giúp hắn cải tiến nó! Tại sao ngọn núi này biết
nhiều như vậy? Và sao lại nghĩ ra biện pháp cải tiến đao pháp chứ? Liễu Bình
đọc nhanh như gió, xem xong tất cả nội dung trên hòn đá kia.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ mấy lần, sau đó gật đầu nói: “Đao thuật
này thật sự gần đến bước hoàn mỹ..."
Lại một khối đá nhỏ lăn xuống từ trên núi, dừng lại bên chân hắn.
ễ ấ ế
Liễu Bình nhặt hòn đá lên, chỉ thấy trên đó có viết một hàng chữ nhỏ khác:
“Đạo pháp đã được bổ sung xong, ngươi có thể xuống núi."
Liễu Bình ôm quyền nói vọng lên đỉnh núi đầy sương mù: “Đa tạ."
Hắn nắm hòn đá tràn ngập chiêu thức bí quyết “Hỏa Giới Khai Mông"
kia, xoay người muốn xuống núi.
Vừa đi được vài bước, hắn lại dừng lại.
Không biết vì sao, cứ cảm thấy đi như vậy thì trong lòng có chút không cam
tâm.
Liễu Bình lại bước ra một bước.
Cảm xúc không nỡ trong lòng trở nên càng mãnh liệt.
Hắn suy tư mấy phút, bỗng xoay người lại rồi ôm quyền nói về phía đỉnh núi
lần nữa: “Thật ra ta cũng có thể thôi diễn ra công pháp như vậy, nó cũng không
phù hợp với thực lực thật sự của ta."
Ngừng mấy phút.
Trên núi không có bất cứ phản ứng gì.
Liễu Bình đang cảm thấy hơi thất vọng thì bỗng nhiên, Bách Nạp Đao bên hông
chấn động một chút.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Bách Nạp Đạo cảm
nhận được ý chí của ngươi."
"Đao này hình thành uy năng: Phá giới."
"Phá giới: Làm lơ trói buộc nguyên lực của thế giới, phóng ra sức mạnh không
thuộc về thế giới trước mắt."
"Chú ý!"
"Giao diện thao tác anh linh đưa ra lời nhắc nhở đặc thù."
"Muốn an toàn làm được điều này mà không khiến bất cứ thứ gì trong thế giới
phong ấn nhìn trộm, ngươi cần làm sức mạnh Địa chi Pháp Tắc thức tỉnh."
"Bổn giao diện đã tiến hành kết nối với núi Quy Tàng, có được kết quả như
sau:"
Tất cả chữ nhỏ dừng lại bất động.
Liễu Bình nhìn hàng chữ cuối cùng, lại đợi mấy phút.- - Ngươi nói có được kết
quả như sau, kết quả đâu? Lúc này, trên núi lại truyền đến một tiếng đá lăn
xuống lần nữa.
Chỉ thấy một mảnh đá vụn chậm rãi lăn đến bên chân Liễu Bình.
Liễu Bình nhặt lên quan sát, chỉ thấy trên tảng đá có viết một hàng chữ nhỏ:
“Đã gạch bỏ thân phận trước mặt."
"Ngươi không hề là người thủ hộ truyền thừa kết giới, không được hưởng quyền
hạn bổ sung chiêu thức."
ắ ắ ế
"Căn cứ vào nhắc nhở của danh sách mà người nắm giữ, núi Quy Tàng sẽ tiến
hành đánh giá đối với người lần nữa."
"Xin hãy căn cứ chỉ dẫn để xác nhận lại thân phận."
Rầm -- Lại một hòn đá lăn xuống.
Chỉ thấy trên tảng đá này có ghi lại một bộ quyền pháp: “Bắc Thương Kim Duệ
Quyền."
"Quyền pháp này có bảy thức truyền lại đời sau, có năm thức đã bị thất truyền,
xin hãy bổ sung đầy đủ."
Bổ sung quyền pháp? Đây là kiểm tra đánh giá của núi Quy Tàng đối với hắn
sao? Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái.
Đúng lúc này, giao diện thao tác anh linh hiện ra nhắc nhở phù: “Cố lên."
Liễu Bình thở dài, chỉ cảm thấy vô cùng ly kỳ.
Giao diện thao tác anh linh là giao diện chuyên trợ giúp hắn, nó và núi Quy
Tàng liên hợp lại, hình như muốn làm cái gì đó... Cũng may vừa rồi không trực
tiếp xuống núi.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, xem xong bộ quyền pháp kia, suy nghĩ mấy phút rồi
mở miệng nói: “Năm thức còn lại của bộ quyền pháp này hẳn là như vậy."
Hắn đánh Bắc Thương Kim Duệ Quyền pháp một lần, lại thêm vào năm thức
quyền pháp sau đó.
"Quyền pháp này lợi dụng đặc tính sắc bén của Kim Duệ, năm thức còn lại nặng
về việc bài trừ tất cả phòng ngự, cho nên chính là như vậy."
Liễu Bình nói.
Đợi một phút.
Sương mù phía trước tản ra.
Đường mòn thềm đá kéo dài từ dưới chân lên trên núi, lại sáng lập ra một con
đường.
Liễu Bình hiểu ý, lập tức đi lên phía trước theo con đường mòn.
Đi không đến mười hơi thở.
Phía trước không còn đường đi nữa, nhưng ven đường lại xuất hiện một hòn đá.
Tảng đá này cao đến chừng đầu gối, trên đó ghi đầy một bộ công pháp.
Liễu Bình ngồi xổm xuống quan sát, thì thầm: “Áo Nghĩa Thương Mâu Tâm
Quyết: Vạn Ảnh."
Hắn nhanh chóng xem xong công pháp, suy nghĩ một lát, sau đó rút Bách Nạp
Đao ra rồi bỏ thêm bảy tám câu phía sau.
"Được rồi, ta đã bổ sung xong tâm quyết này."
Liễu Bình cười nói.
Hòn đá chậm rãi trầm xuống bên dưới.
ầ
Đường mòn lại kéo dài hướng lên đỉnh núi lần nữa.
Liễu Bình bước đi lên bậc thang.
Đi không đến mười hơi thở.
Con đường phía trước lại biến mất.
Một khối đá tảng cao khoảng hai người dùng thẳng ở cuối con đường.
Liễu Bình đi lên trước quan sát, chỉ thấy trên đó có viết một bộ kiếm quyết.
"Vong Hồn... Bí kiếm chi pháp..."
Hắn trầm ngâm, sau đó nhíu mày.
Kiếm pháp khác với các pháp khác, không có linh cảm trời sinh thì căn bản
đừng nghĩ đến chuyện trở thành Kiếm Tiền, càng khỏi trông mong nhảy lên
cảnh giới trên Kiếm Tiên.
Lúc này, Liễu Bình phí chừng nửa canh giờ mới bổ sung xong cả bộ bí kiếm.
Ầm ầm ầm -- Tảng đá to lớn chìm vào nền đất.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Quyền pháp ngươi bổ sung,
Thương Mâu Áo Nghĩa, kiếm thuật đều đã tiến vào thế giới trước mắt, tăng lên
sức mạnh cho Thủy của thế giới."
"Sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc và Thủy chi Pháp Tắc đã đầy đủ, bắt đầu kêu
gọi Địa chi Pháp Tắc.”.
"Địa chi Pháp Tắc đã thức tỉnh, lâm thời tạo nên che chở trên người của ngươi."
"Nơi người đứng tự động trở thành một thế giới, có thể cất chứa sức mạnh vốn
có của ngươi."
"Sức mạnh mà người thi triển sẽ không bị thế giới phong ấn cảm ứng được."
"Tất cả đã an toàn."
"Xin hãy bắt đầu thi triển đao pháp của ngươi, để núi Quy Tàng xác định thân
phận đăng nhập của ngươi."
Danh Sách Chương: