Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta lấy ra một thanh trường đao rồi chém về hướng Liễu Bình.
Đương! Hai thanh đao đánh vào nhau.
Đại hán lập tức bị hất văng vũ khí, đao quay cuồng bay ra ngoài, cắm thật sâu
vào mặt có.
"Ở trước mặt ta, ngươi còn cầm đao không được nữa là -- người cảm thấy đây là
trùng hợp sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngươi may mắn nhất thời thôi, đều lên cho ta, giết hắn!"
Đại hán vung tay lên.
Mọi người vây quanh hắn, sôi nổi dùng binh khí trong tay chém vào Liễu Bình.
Liễu Bình chỉ đứng bất động, khảm đao trong tay vung vẩy qua lại, lần lượt
chống đỡ đòn công kích của mọi người.
Leng keng leng keng leng keng -- Trong hư không nhảy ra từng hàng chữ nhỏ:
“Ngươi chống đỡ công kích của đối phương, đã phát động hối hận!"
"Ngươi chống đỡ công kích của đối phương, đã phát động hối hận!"
"Ngươi chống đỡ công kích của đối phương, đã phát động hối hận!"
Thoáng một cái, chỉ thấy toàn bộ binh khí đã bay ngược ra ngoài, bay múa đầy
trời, rơi vào sâu trong đêm tối.
Rốt cuộc mọi người đã phát hiện không đúng, không khỏi dùng động tác trên
tay lại.
"Còn cảm thấy ta may mắn không?"
Liễu Bình hỏi.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đại hán không khỏi hỏi.
"Thời gian không còn nhiều lắm, nhớ kỹ, có nợ máu với các ngươi không phải
là ta."
Liễu Bình nói.
Hắn giơ trường đao trong tay lên, cách không trảm một cái -- Oanh! !! Cả cây
cầu sắt bùng lên ngọn lửa hừng hực, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Ngươi làm
ba trăm bảy mươi chín người chết quay về thế giới chân thật, chuyển thể đầu
thai."
"Sức mạnh của đất tăng cường thêm một bước."
"Thực lực của ngươi cũng theo đó mà trở nên càng mạnh."
ễ ẳ
Liễu Bình dựng thẳng khám đao lên.
Chỉ thấy không khí chung quanh khảm đao cứ cuồn cuộn qua lại, phát ra tiếng
rít sắc nhọn.
Liễu Bình kinh ngạc nói: “Bất động mà đã có uy lực như vậy? Xem ra thật sự
trở nên càng mạnh rồi."
Hắn thu đao, bước qua từng thi thể, đi đến trước mặt những người sống sót.- -
Vừa rồi lúc chiến đấu hắn đã phát hiện, trong đông đảo tín đồ thần Tội Ác thì có
vài người trên đầu cũng không có danh hào như vậy.
Nói cách khác.
Những người này còn chưa thật sự tín ngưỡng thần linh.
Ở đâu cũng tồn tại một vài người mang thái độ hoài nghi đối với thế giới, trong
thế giới tràn ngập linh lực tín ngưỡng này, bọn họ vì tự bảo vệ mình nên đành tỏ
vẻ bản thân cũng có tín ngưỡng.
Điều này thật bình thường.
Liễu Bình đứng trước mặt những người sống sót kia, mở miệng nói: “Nói ra
nguyện vọng của các ngươi."
Bọn họ run run rẩy rẩy, quỳ trên mặt đất liên tục xin tha.
"Đừng hiểu lầm, ta không phải đang nói di nguyện -- Các ngươi có nguyện
vọng gì, nói thẳng ra đi."
Liễu Bình nói.
Bọn họ còn chưa nói chuyện thì hắn lại nói: “Thật ra không cần các ngươi nói,
ta cũng biết nguyện vọng vào giờ phút này của các ngươi --"
"Ta tha cho các ngươi một mạng."
Bọn họ không thể tin mà hỏi: “Thật sao?"
--Hung thần này dùng một đao đã giết nhiều người như vậy, nhưng cuối cùng lại
tha cho họ sao?
"Đúng vậy, trở về đi, đừng tin tưởng những thần linh đó, chúng sống là dựa vào
ăn linh hồn."
Liễu Bình nói.
Bọn họ nửa tin nửa ngờ mà đứng lên, lui về phía sau từng bước.
Chờ đi được khoảng cách nhất định, bọn họ cất bước bỏ chạy, rất nhanh đã biến
mất trong bóng đêm mênh mông.
Liễu Bình đứng đó bất động.
Trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: “Ngươi buông tha cho
bọn họ."
"Ngươi đạt thành tâm nguyện của bọn họ: Sống sót."
"Đến lúc này, sức mạnh của Phong chi Pháp Tắc đã đạt tới giá trị tới hạn."
ầ ắ
"Ngươi còn cần thỏa mãn tâm nguyện của một người thì Phong chi Pháp Tắc sẽ
thức tỉnh."
Phong chi Pháp Tắc sắp thức tỉnh rồi.
Chờ đến khi toàn bộ pháp tắc Tứ Thánh thức tỉnh thì sẽ xảy ra chuyện gì? Liễu
Bình nhìn lại thành phố ánh đèn le lói, đang muốn hành động thì bỗng đứng yên
tại chỗ.
Trên bầu trời.
Một bóng dáng nhanh chóng đáp xuống, đúng trong đống thi thể đầy đất.
Đây là một con quái vật to lớn có cặp sừng hươu.
Trên đỉnh đầu nó, một hàng chữ nhỏ lặng lẽ hiện ra: “Thần Tội Ác."
-- Thì ra thần linh này đích thân tới đây.
Liễu Bình âm thầm kinh ngạc trong lòng, lại thấy nó nhìn chăm chú vào đống
thi thể đầy đất, phẫn nộ rít gào: “Chết tiệt... Dám giết nhiều tín đồ của ta như
vậy, còn không thấy linh hồn đâu nữa."
Ánh mắt quái vật phun ra lửa, nhìn thẳng vào Liễu Bình.
Liễu Bình làm bộ không nhìn thấy nó, hắn nhặt một khẩu súng lục lên từ mặt
đất, cười nói: “Đây là thứ tốt, dùng đỡ tốn sức hơn đao."
Hắn vắt súng lục lên bên hông, chạm mặt thoáng qua quái vật rồi đi xuống dưới
cây cầu sắt này.- - Hắn chỉ là một phàm nhân, sao có thể nhìn thấy thần linh?
Hơn nữa, dù sao có quy tắc “Không được ra tay với phàm nhân"
nằm ở đó, để tránh phiền phức, chi bằng làm bộ như không nhìn thấy.
Liễu Bình bước từng bước một đi đến bên đường cái, dựng thẳng ngón cái lên,
muốn đón một chiếc để đi nhờ.
Lại một cái bóng đen đáp xuống từ không trung.
Là Kẻ cầm dù.
Gã im hơi lặng tiếng dừng lại ở đối diện đường cái, lẳng lặng quan sát Liễu
Bình.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: “Đối phương sử dụng Kiến
Văn Như Danh."
"Xin lập tức quyết định nội dung đánh dấu của ngươi để triển lãm cho đối
phương xem."
Liễu Bình chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền nói: “Cứ viết: Người được chúng
Tử Thần chúc phúc, phàm nhân vâng theo ý chí của Tử Thần dạo bước trong
thế gian."
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Đã biên tập hoàn thành."
Ở đối diện.
Kẻ cầm dù lập tức thấy được hàng chữ trên đầu hắn.
ế ầ ể ấ
"Thì ra là thế, phàm nhân được đám Tử Thần chúc phúc, để phàm nhân tới quấy
rối nhằm làm rối sự chú ý của ta sao... Rất giống thủ đoạn của người kia."
Gã không thú vị mà lắc đầu, sau đó thân thể nhảy bật lên trời cao.
Giây tiếp theo.
Một âm thanh chấn động tứ phương vang lên từ xa tít trên không trung: “Vua
Kỳ Quỷ, ngươi lăn ra đây cho ta!"
"Trải qua năm tháng vô tận, hiện giờ người chỉ dám trốn sau lưng Tử Thần và
phàm nhân, âm thầm lo liệu mọi chuyện sao?"
"Thật làm ta thất vọng..."
"Nhưng mà, người cho rằng trốn đi là có thể thoát khỏi ta sao?"
"Ngươi cho rằng --”.
"Ta không thể giết phàm nhân thì ngươi có thể kể cao gối mà ngủ?"
"Chờ xem, thế giới này sẽ bị hủy diệt, mà ta sẽ đạt được bộ chiến giáp kia."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, hắn nhìn về một chiếc xe trên đường cái, trên
mặt lộ ra biểu cảm như chán đến chết.
Chỉ thấy các phàm nhân trên những chiếc xe đó đều rất bình tĩnh, hình như cũng
không nghe thấy cái gì.
Rất tốt.- - Hắn cũng giả vờ không nghe thấy là được.- - Nhưng ta cũng không
trốn, ta đứng ngay trước mặt người, là tại ngươi không nhận ra thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK