Vài giờ sau..
Dưới vòm trời tăm tối.
Liễu Bình cưỡi ngựa máy, lao nhanh trên mặt đất rộng lớn bao la.
Nơi này đã là nơi cách xa thành thị loài người, trên mặt đất Vĩnh Dạ vô tận, một
luồng sáng trôi nổi bồng bềnh phía sau con ngựa.
Đó là một con thỏ trắng như tuyết.
Có vẻ như nó rất vui vẻ, bay xuống trên đầu ngựa, nói: "Liễu Bình, có phải chỉ
có Linh của Vĩnh Dạ nguyên sinh là ta, mới không bị thiết lập của bọn quái vật
Ác Mộng ảnh hưởng?"
"Đúng, căn cứ trí nhớ của ta, trước khi bọn chúng đánh hạ Thần trụ Vĩnh Dạ,
bọn chúng không cách nào thu được năng lực của ngươi."
Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế, thảo nào gần đây nhũng Linh trên Thần trụ Vĩnh Dạ đều nể mặt ta
hơn vài phần."
Con thỏ lẩm bẩm nói.
"Phần lớn Linh đều là dân lưu vong tới đây sau khi những Thần Trụ khác bị hủy
diệt, bọn chúng tạm thời ở lại tên Thần trụ Vĩnh Dạ... mà người lại khác, ngươi
chính là một bộ phận của Thần trụ Vĩnh Dạ, cho nên trong thời điểm quan trọng
như này, đương nhiên bọn chúng muốn dựa vào ngươi."
Liễu Bình giải thích.
"Oa, thật là sảng khoái."
Con Thỏ hoan hô, xông lên bầu trời, bắt đầu bay lượn trong bầu trời đêm.
Trên bầu trời, một con quái điểu Vĩnh Dạ vô cùng khủng bố đều suýt nữa thì va
vào nó.
Con quái điểu kia đang định nổi giận, thế nhưng khi thấy là con Thỏ, lập tức lùi
về phía sau.
Con Thỏ quát: "Mẹ nó, ngươi không có mắt à? Ngay cả Thỏ gia cũng dám va
phải?"
Quái điểu kêu một tiếng, vội vã bay mất.
Con Thỏ vênh váo, chờ quái điều bay đi mất mới bắt đầu bật cười, nói: "Sảng
khoái! Sảng khoái! Không kẻ nào dám chọc ta!"
Liễu Bình vẫy tay với nó.
Ngay lập tức, nó bay xuống, rơi bên người Liễu Bình.
"Chuyện gì?".
ề ế
"Mặc dù ngươi là chủ nhân, những Linh khác đều là khách, thế nhưng mục đích
của quái vật Ác Mộng là phá hủy toàn bộ Thần trụ Vĩnh Dạ, tới lúc đó những
Linh khác có thể chạy trốn, thế nhưng người lại khác, dù sao bản thể của ngươi
là một bộ phận của Thần trụ... cho nên vẫn nên nể mặt người khác chút, đừng
nên đắc tội với người khác, cẩn thận về sau người khác cũng thừa cơ hãm hại
đấy."
Liễu Bình nói.
Con Thỏ bỗng khẩn trương.
Nó bỗng xông lên không trung, hô lớn về phía con quái điều vừa bay mất: "Này,
người anh em! Xin lỗi nhá, là do ta không cẩn thận, người dùng để trong lòng!"
Tiếng hét của nó truyền ra xa trong màn đêm.
Liễu Bình bất đắc dĩ, lắc đầu.
Gọi con Thỏ này tới giúp đỡ cũng không biết là đúng hay sai, thôi được rồi, mặc
kệ nó, đi đường trước đi.
Hắn tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
Bỗng nhiên.
Một màn sáng xuất hiện.
Một thế giới hoàn toàn khác xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
Hắn phát hiện mình đang đứng trước cổng của một tòa pháo đài cổ, trong pháo
đài này, một buổi tiệc vừa mới bắt đầu.
Có hai tên người phục vụ đứng tại cổng, hành lễ với hắn: "Hoan nghênh ngài,
các hạ."
"Chắc hẳn đây là Anh Linh tương vị giới chứ? Các ngươi tìm ta có việc gì à?"
Liễu Bình ngồi trên ngựa máy, hỏi.
"Chủ nhân chúng ta mời ngài vào trong ngôi một lát."
Người phục vụ lịch sự nói.
Con Thỏ rơi trên bả vai hắn, nói nhỏ: "Ta biết cái tên này, nó là một Linh khá
mạnh, tốt nhất vẫn nên gặp nó một lần."
"Là Linh nguyên sinh trên Thần trụ Vĩnh Dạ sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không phải, nó từ Thần trụ khác tới, nó rất mạnh, đủ để có địa vị ngang hàng
với ta."
Con Thỏ nói nhanh.
Liễu Bình xuống ngựa, đi vào lâu đài.
Ánh nến chiếu sáng bàn dài, bộ đồ ăn tinh xảo và đám người đông đúc.
Liễu Bình nhìn một lượt, thì thấy những Linh trên Thần trụ Vĩnh Dạ này đều đã
hóa thành hình người.
ắ
Hiện tại hắn đã thức tỉnh ký ức ngày xưa, đã không bị hình tượng bên ngoài lừa
gạt, có thể nhìn thấy nền tảng chân chính của đối phương.
Tại phần cuối bàn dài, một người đàn ông mặc một bộ chiến giáp màu đỏ đang
ngồi.
"Hoan nghênh... chúng ta hãy hoàn nghênh Linh Chủ và người có khế ước với
nó nào."
Người này giơ cao ly rượu lên, nói.
Tất cả mọi người cũng đều nâng ly lên.
Liễu Bình đứng im bất động, người bên cạnh đã bưng tới một ly rượu cho hắn.
Liễu Bình cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Đây là mời khách dùng cơm sao?"
"Đương nhiên, chúng ta đang mở tiệc, vừa mới nói tới Linh Chủ đại nhân và
người có khế ước với nó, cũng đúng lúc cảm ứng được các ngươi đang ở trong
Vĩnh Dạ, cho nên mời các ngươi tới đây trò chuyện."
Người kia mỉm cười, nói.
"Xin lỗi..."
Liễu Bình đặt ly rượu lên bàn: "Chúng ta còn có chính sự phải làm, lần sau
muốn mời xin hãy thông báo sớm cho ta biết, ta không thể chấp nhận được việc
đột nhiên gọi chúng ta tới đây dùng cơm."
Hắn quay người đi ra ngoài cửa.
Con Thỏ thấy hắn rời đi, lập tức theo sau, bay tới bên vai hắn, vội vã hỏi:
"Chuyện gì vậy? Vừa xảy ra chuyện gì đó? Nó cũng là một tên rất có quyền thế,
hơn nữa còn mời chúng ta dùng cơm nữa mà... nếu muốn thất bàn thì cũng nên
nói trước một tiếng với ta chứ.".
Liễu Bình truyền âm nói: "Con Thỏ, có lẽ ngươi rất ít tham dự vào chuyện của
bọn nó."
"Đúng vậy, ta thường đi ngủ, khi nào tỉnh dậy lại đi chơi đùa."
Con Thỏ nói.
"Nếu như nó thật sự muốn mời chúng ta ăn cơm, tại sao những người này đều
mở tiệc, mà rượu cũng đã uống tới một nửa rồi mới gọi chúng ta tới?"
Liễu Bình hỏi.
Con Thỏ ngẩn ra.
"Nó cũng không muốn mời chúng ta ăn cơm, mà là kéo chúng ta gia nhập vào
buổi tiệc này, coi như là đối tượng tìm niềm vui, hiểu chưa?"
Liễu Bình nói.
Hắn dẫn con Thỏ ra ngoài cửa.
Đúng lúc này, giọng người đàn ông kia truyền tới từ trong buổi tiệc: "Chờ đã, có
vẻ như ta vẫn chưa cho phép các ngươi rời đi."
Danh Sách Chương: