Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn về phía giao diện, mặc niệm: “Điều lấy kịch bản nhân sinh gốc
của nhân vật trước mặt."
Tên giao diện lập tức hiện ra một quyển sách.
Ở bìa quyển sách có viết một hàng chữ nhỏ: “Những chuyện trải qua chủ yếu
trong kiếp sau của linh hồn trước mặt (Chưa hoàn thành) (Có thể biên tập vào
bất cứ lúc nào)."
Liễu Bình nói: “Bắt đầu biên tập."
Quyển sách lập tức mở ra, hiện ra nội dung qua loa trên vài tờ giấy.
Liễu Bình đọc nhanh như gió.- - Nhân sinh như vậy căn bản không thú vị gì cả!
Còn không bằng biên tập lại lần nữa.
Hắn nói làm thì làm, dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, nhanh
chóng biên soạn thành một nhân sinh hoàn toàn mới.
"Có thể cho hắn xem không?"
Liễu Bình hỏi thầm trong lòng.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Có thể, ngươi có sẵn quyền hạn này, chỉ
cần nghĩ đến nhân sinh của đối phương, niệm một tiếng Hiện hóa là được."
Liễu Bình thì thầm: “Hiện hóa."
Phanh! Một quyển sách xuất hiện trên tay hắn.
"Cầm đi xem đi, đây là tất cả những chuyện kiếp sau người phải làm, những
việc trải qua đều nằm đại khái trong này."
Quyển sách bay qua một khoảng cách, dùng lại trong tay linh hồn kia.
Linh hồn thoáng chần chờ, sau đó cũng mở sách ra xem.
"Cái gì? Ta sẽ là quốc vương của một quốc gia? Có một hoàng hậu, bốn quý
phi, tam phi tần, ba mươi sáu cung nữ hầu hạ bên cạnh?"
Hắn giật mình mà nói.
"Ngươi có vô số đất đai và con dân, người phải chăm sóc tốt cho bọn họ, những
điều đó là sứ mệnh đời cuối cùng của ngươi."
Liêu Bình nói.
Linh hồn tiếp tục lật, thì thầm: “Đánh bại các quốc gia chung quanh, thành lập
quốc gia cường đại, được gọi là Thiên Cổ Nhất Đế, Tâm Phong Thánh Tiên, có
hi vọng trở thành người Bạch Nhật Phi Thăng (1) -- Từ từ, từ “Bạch Nhật Phi
Thăng này... Hình như không thuộc về thiên đường thần thánh của chúng ta."
(1) “Thần tiên truyện"
ế Â ể ằ
viết: Âm Trường Sinh trước lúc rời đi đã để lại sách cửu thiên, nói rằng: “Thời
thượng cổ đắc đạo thành tiền có rất nhiều, không thể kể hết.
Nhưng từ lúc triều Hán hứng khởi đến nay, thành tiền thì có bốn mươi lăm
người, tính cả ta đây là bốn mươi sáu người.
Trong đó, hai mươi người lấy “cái chết"
làm phương thức viên mãn, còn lại đều bạch nhật phi thăng”.
Hắn khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.
Hai gã “Thiên sứ khác cũng nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình nghiêm mặt mà nói: “Thật ra là từ ngữ của chúng ta, bị những dân
đen vô sỉ ngoài vòng giáo hóa đó lấy đi dùng, sau đó các ngươi lại không bảo vệ
tốt văn hóa, đến cuối cùng bọn họ tuyên dương là của bọn họ –– Văn hóa của
chúng ta lại thành từ ngữ của bọn họ."
"Xác thật là chúng ta làm không tốt."
Linh hồn hổ thẹn mà nói.
"Đi thôi, sứ mệnh của người chưa hoàn thành, cho nên người cần tiến vào phàm
thể luân hồi lần cuối."
Liễu Bình nói.
"Còn phải đi đầu thai một lần sao?"
Linh hồn mỏi mệt thở dài và nói.
Nó nhìn thoáng qua kịch bản nhân sinh trên tay, bỗng cũng không cảm thấy
kháng cự như vậy.
"Được rồi, đây là lần cuối cùng, xin hãy đưa ta đi qua."
Linh hồn nói.
Ba người đều nhẹ nhàng thở ra.
Giọng nói của “Thiên sứ"
to con kia trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Người phát hiện một thông đạo
màu trắng, nó tỏa ra ánh sáng êm dịu, chữa khỏi tất cả mỏi mệt của ngươi...
Ngươi sắp trở lại nhân thế lần nữa để hoàn thành sứ mệnh của mình."
Linh hồn hóa thành một lưu quang, bay ngược trở về từ thông đạo thật dài, rất
nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt ba người.
Một giọng nói duyên dáng vang lên: “Công việc hôm nay kết thúc."
Ngay sau đó, trên giao diện của ba người cùng xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:
“Cấp bậc sản phẩm tăng lên một bậc."
"Tiền thưởng thêm 100."
"Kịch bản sư và chức nghiệp thiết kế số 408721 hoàn thành công tác khuyên
bảo linh hồn cao đẳng, thêm 20 công huân."
ễ ổ
Liễu Bình cười cười, tìm được tổng giá trị công huân của mình trên giao diện --
20.
Tổng cộng chỉ có 20 điểm? Công huân trước kia của người này đâu? Hắn clicực
kỳ mở giao diện, cẩn thận xem xét, rốt cuộc phát hiện một mục từ lịch sử trước
đó: “Tự mình các biệt với nhân vật hi hữu, công huân tiêu tốn: 1000 điểm."
Thì ra đi gặp Delia một lần đã tiêu phí toàn bộ công huân của hắn! -- Còn bị
giết.
Vậy xem ra, 408721 cũng chỉ là một tồn tại thực bình thường.
Liễu Bình suy tư cân nhắc.
"100 điểm đấy, quá tuyệt vời, ta quyết định mời các ngươi ăn một bữa, tiện thể
uống một ly, cảm tạ các ngươi giúp ta giải quyết linh hồn khó chơi này!"
Tên cao ba mét kia nói.
"Đi thôi, hôm nay là một ngày mệt mỏi, eo đau chân đau ––"
Tên còn lại có sức hoạt động vai cổ và nói.
"Đi."
Liễu Bình phụ họa nói.
Câu nói vừa dứt.
Sau lưng xuất hiện một cánh cửa, sau đó chậm rãi mở ra, trên cửa viết bốn chữ:
“Phòng thay quần áo."
Ba người nối đuôi nhau đi vào, đi dọc theo thông đạo hướng về phía trước, rất
nhanh đã nhìn thấy một căn phòng thật lớn, bên trong đều là tủ quần áo.
Tên cao ba mét kia đi đến trước một ngăn tủ đánh số là “408720”, nhẹ nhàng ẩn
một cái.
Trên cửa tủ tỏa ra một luồng sáng đảo qua toàn thân hắn.
Bộ Ác Mộng chi Ủng đầy gai nhọn trên người hắn lập tức bóc ra, biến mất tăm
hơi.- - Chỉ thấy bản thể của hắn lại là một thụ nhân được tạo thành từ vô số cành
khô.
Tên có vóc dáng hơi lùn kia cũng bỏ đi Ác Mộng chi Ủng, đó là một người lùn
đầu trọc.
Gã hơi béo, mặc một chiếc áo sơ mi ô vuông, chỉ cao tới hông Liễu Bình, có bộ
râu xồm màu đỏ, trên râu còn dính một ít thuốc màu, nhiều ít gì nhìn cũng có
chút buồn cười.
Đánh số của gã là “408719”.
"Râu của ta?"
Gã nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Liễu Bình, không biết làm sao mà chỉ nhún
vai và nói: “Đáng chết, ta đã nói những thiết bị phun khắc trong phòng thiết kế
nhân vật không dùng tốt, bọn họ cứ không chịu cải tiến gì cả.”.
"Đúng vậy, bọn họ thật ngoan cố."
ễ Á ầ
Liễu Bình hùa theo một câu, sau đó cởi Ác Mộng chi Ung và bỏ vào tủ quần áo.
"Truyền tống, ba người chúng ta đi đến nhà ăn Thị Định đi."
Thu nhân nói.
Ba người lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.
Giây tiếp theo.
Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một nhà ăn có thể quan sát ra bên ngoài.
Hắn nhìn ra ngoài xuyên qua cửa kính sát đất to lớn.
Chỉ thấy trong bóng tối hư vô bên ngoài, có một thi thể kéo dài phập phồng như
núi non nguy nga đang nằm.
Thi thể mặc một bộ trường bào tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, cho dù không
nhúc nhích, nhưng vẫn làm lòng người không ngừng dâng lên cảm giác kỳ dị
đan chéo giữa kính sợ và ấm áp.
Người lùn cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, thở dài và nói: “Cho dù nhìn bao
nhiêu lần, vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng chấn động -- có đúng không?"
"Đương nhiên."
Liễu Bình nói tiếp.
Thu nhân đáp lại: “Mỗi lần ta nhìn thấy thi thể thượng đế, đều cảm thấy mình
đang nằm mơ."
Ba người nhất thời đều không nói chuyện.
Một giọng nói nhu hòa đột nhiên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Ba vị, xin
hỏi muốn ăn cái gì?"
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Thu nhân nói.
"Đi."
Người lùn xoay người, ép bản thân không đi nhìn thi thể kia nữa.
Liễu Bình lui về phía sau một bước, ánh mắt vẫn dừng lại trên thi thể kia.
Hắn chú ý thấy trên thi thể khổng lồ kia bỗng hiện ra một hàng chữ to: “Thi thể:
Chúa tể toàn trí toàn năng."
Phía bên kia.
Trong thế giới nào đó.
Một đứa trẻ giáng sinh.
Nó mở mắt ra trong tã lót, lẳng lặng nhìn chung quanh.
Một nam nhân đội vương miện đang ôm nó, trên mặt là nụ cười rạng rỡ....
Rất tốt.
Xem ra thật sự như lời người kia nói, đời này của nó sẽ làm Thiên Cổ Nhất Đế.
ố ố ể
Nhưng rốt cục những câu cuối cùng trên quyển sách kia là có ý gì? Nó yên lặng
hồi tưởng đoạn văn tự lặng lẽ hiện ra trên tờ cuối cùng của quyển sách kia:
“Đừng tiếp xúc với Kỳ Quỷ."
"Lặp lại lần nữa, đừng tiếp xúc với Kỳ Quỷ."
"-- Chờ ta tới tìm ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK