Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Triều Quang không liếc nhìn Liễu Bình cái nào nữa, chỉ mang theo cả đám
người đi mất.
Sơ Vân Thường thở dài và nói: “Liễu Bình, ta đoán về sau chúng ta sẽ sống rất
khổ."
"Ngươi sợ sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không sợ, cùng lắm thì tìm một mảnh đất hoang núi hoang gì đó để tự trồng
trọt."
Sơ Vân Thường cười ngọt ngào và nói.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói, ánh mắt lại nhìn lên giữa không trung.
Tất cả mọi người đi rồi, nhưng lại còn có một người vẫn dừng lại ở giữa không
trung.
Đó là một nam tử tuổi trẻ ăn mặc thỏa đáng.
"Ngươi còn có việc gì à?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy thưa các hạ."
Nam tử trẻ tuổi nói.
Hắn ta đáp xuống, hành lễ rồi đưa một danh thiếp cho Liễu Bình và nói: “Các
hạ, hoan nghênh ngài đi vào Vạn Giới chi Giới, đây là danh thiếp của ta, xin
hãy xem qua."
Liễu Bình nhận lấy rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó có viết: “Phân bộ Quy Tàng
Sơn Vạn Giới chủ Giới."
"Giám đốc: Bạch Quả."
Quy Tàng Son! Liễu Bình lập tức nhớ lại cơ cấu này.
Lúc đi tới thành phố Vô Tận, Liễu Bình lấy được một cỗ quan tài mà đời nào đó
trong quá khứ của hắn đã đặt trong cơ cấu này.
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây chứ?
"Hiển nhiên là ngài biết chúng ta, xem ra ta không cần giải thích quá nhiều."
Nam nhân tên là Bạch Quả nói.
"Ta còn chưa rõ lắm, rốt cục các ngươi đang làm gì."
Liễu Bình nói.
ấ ồ ề ấ
"Tất cả tồn tại có giá trị trong văn minh đều là thứ chúng ta cảm thấy hứng thú,
cũng là đối tượng mà chúng ta đầu tư, ngài có thể xem chúng ta là một người
thu thập tinh hoa văn minh siêu cấp."
Bạch Quả nói.
"Ngươi tìm ta là ——”.
"Đã rất lâu ta chưa gặp được tồn tại nào có tiềm lực như ngài, hai thanh đao của
ngài đều không phải vật phàm, hơn nữa tài phú mà ngài có được--"
Bạch Quả nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên ngón tay Liễu Bình.
Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.
Thì ra là thế, cái tên này thấy hắn một mình giết chết mấy nghìn người, lại có
song đao Bách Nạp, Trấn Ngục, còn có tiền riêng của Vua Kinh Cức, cho nên
mới sinh ra hứng thú gặp mặt hắn.
Hình như Bạch Quả biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức lộ ra nụ cười nghiệp vụ và
nói: “Ta để lại cho ngài một phương thức liên hệ, nếu ngài có thứ gì muốn mua
bán, hay là muốn gởi lại, hoặc muốn tuyên bố nhiệm vụ gì thì cũng có thể tới
tìm ta."
Liễu Bình lại liếc nhìn tấm danh thiếp kia một cái.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ xuất hiện, lơ lửng ở trước mắt Liễu
Bình: “Thẻ bài liên lạc tư nhân."
"Thẻ bài thông dụng."
"Sử dụng thẻ bài này có thể trực tiếp tiến hành liên hệ siêu thời không với chủ
nhân thẻ bài."
“-- Đây là một loại thẻ bài liên lạc tương đối hi hữu."
Liễu Bình nhận lấy tấm danh thiếp này, vươn tay với đối phương và nói: “Được,
ta đoán chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, hiện tại đã có rồi."
"Ngài muốn cái gì?"
Bạch Quả ngoài ý muốn nói.
"Hình như võ quán Huyết Tâm Lưu là sân thuế, ta muốn khế đất."
Liễu Bình nói.
"Dưới loại tình huống hiện giờ, hình như các ngài đã trở thành kẻ thù của cả thế
giới, chuyện này không dễ đâu."
Bạch Quả cười nói.
"Không dễ đến mức nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Cho dù dùng vàng xếp thành một ngọn núi, chỉ sợ cũng không làm được."
Bạch Quả nói.
Liễu Bình không sao cả mà vẫy vẫy tay.
ấ ể
Oanh! !! Một trận đất rung núi chuyển.
Vô số áng sương khói dâng trào lên.
Chỉ thấy ở cách xa phía sau hắn, hai đống vàng xếp thành hai ngọn núi cao tỏa
ra kim mang lạnh nhạt, vô tận.
"Hiện tại là hai ngọn núi vàng, người cảm thấy có thể thành công không?"
Liễu Bình hỏi.
Bạch Quả ngẩn ra một hồi lâu, hít mạnh một hơi và nói: “Ông chủ thật hào
phóng, ta... Thử xem..."
"Tốt, chờ mong tin tức của ngươi."
Liễu Bình nói.
Bạch Quả hơi hành lễ, đi vào hư không rồi biến mất tăm hơi.
Hai ngọn núi vàng cũng biến mất theo hắn ta.- - Tất cả mọi người đã thật sự đi
hết.
"Chúng ta cũng trở về đi."
Liễu Bình nói.
"Trở về võ quán?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Đương nhiên, đánh một đêm rồi nên bụng có chút đói, chúng ta trở về ăn một
chút gì đi, sau đó thì ngủ một giấc."
Liễu Bình ngáp một cái và nói.
"Được, ngủ một giấc."
Sơ Vân Thường ngáp theo một cái.
Ngày hôm sau.
Võ quán Huyết Tâm Lưu Phái.
Liễu Bình đang so chiêu với Sơ Vân Thường.
Khế đất của võ quán sớm đã được đặt trên cái bàn bên cạnh.
Hai người đánh qua lại bảy tám hiệp, Liễu Bình bỗng nhảy dựng về phía sau,
hô: “Ngừng!"
"Làm sao vậy?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Dùng sức mạnh Linh chiến đấu, cơ bản chính là như vậy, ta đã xem qua ký ức
của rất nhiều võ giả... Cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó."
Hắn nhìn thoáng qua Thỏ Tử trên vai, hỏi: “Cuộc chiến giữa hai võ sư là so xem
ai càng biết vận dụng sức mạnh thế giới, phải không?"
"Không sai."
Thỏ Tử nói.
"Cho nên thế giới mới là mấu chốt, không phải sao?"
"Đúng vậy, nhưng thế giới không có cách nào tự đi đánh nhau, cần các ngươi ra
tay."
"À..."
Liễu Bình rơi vào trầm tư.
Nhìn từ tình hình hiện tại thì sức mạnh Linh đúng là có thể giúp thực lực của
người ta tăng lên gấp bội, nhưng vẫn kém Kỳ Quỷ một chút.
Linh gia tăng sức mạnh vô tận vào một cá nhân, mà cá nhân vẫn dùng phương
thức chiến đấu ban đầu, chẳng qua tăng thêm một ít đặc tính của Thế Giới chi
Linh.
Kỳ Quỷ thì trực tiếp lợi dụng quy tắc, hình thành ưu thế gần như không thể phá
giải.
Ví dụ như “Diễn viên nổi tiếng vượt bậc"
của hắn Một câu là có thể phong ấn một sức mạnh nào đó của người khác.
Cho nên -- Rốt cuộc phải sáng chế dạng võ kinh như thế nào mới có thể xoay
chuyển loại xu hướng suy tàn này? Hắn rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa.
Liễu Bình đi mở cửa.
Chỉ thấy vài tên võ sư mặc chế phục Võ Minh tương tự đang đứng ở bên ngoài.
"Chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Bởi vì các ngươi không thuộc về Võ Minh, Võ Minh quyết định thu hồi bảng
hiệu võ quán của các ngươi."
Người cầm đầu nói.
"Cái gì? Bảng hiệu này là Võ Minh chế tạo?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên."
Đám võ sư sôi nổi gật đầu.
Liễu Bình quay đầu nhìn về phía Sơ Vân Thường.
"Đúng vậy, bảng hiệu này là Võ Minh chế tạo và phát ra."
Sơ Vân Thường nói.
"Được thôi, các ngươi lấy đi."
Liễu Bình vung tay lên nói.
Đám võ sư nhìn nhau vài lần, cũng không ngờ hắn dễ nói chuyện như vậy.
"Tới, tháo bảng hiệu này đi."
Võ sư cầm đầu nói.
Bọn họ cùng tiến lên, lập tức tháo bảng hiệu đi, sau đó nhìn về phía Liễu Bình.
Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, ôm quyền nói: “Cáo từ."
"Được, cáo từ."
Đám võ sư ôm bảng hiệu đi mất.
Liễu Bình đóng cửa lại, nhìn Sơ Vân Thường và nói: “Ngươi có ý tưởng gì?"
"Thứ mà bọn họ chế tạo thì họ cầm đi, chúng ta không có lời nào để nói."
Sơ Vân Thường nói.
Nàng đi vào trong võ quán, lập tức lại ôm một bảng hiệu hoàn toàn mới rồi xuất
hiện ở trước mặt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên bảng hiệu viết một hàng chữ to: “Huyết Tâm Võ Lưu"
Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: “–– Sơ Vân Thường đề”.
Liễu Bình nhìn vài lần, chiêm nghiệm một hồi rồi cười nói: “Đúng vậy, bọn họ
có thể lấy thứ của mình đi, nhưng cái này là do chúng ta làm, không có kẻ nào
có tư cách lấy nó đi."
“Không sai, chính là đạo lý này!"
Sơ Vân Thường vui vẻ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK