Trong đại sảnh im lặng.
Mọi người đều đang tiêu hóa chuyện này.
Phủ huyện đại nhân kinh ngạc nói: “Ta nhớ có hai vị trưởng lão đều tu hành
quyết pháp hàn băng, chẳng lẽ không hàng phục được cả ngọn lửa trên núi à?"
Một nam tử trung niên mặt đen nhánh nói chen vào: “Ngươi không biết ngọn
lửa kia mạnh đến mức nào đâu ––"
Một người khác nói tiếp: “Lão phu sống trên núi hơn nửa đời người, chưa bao
giờ gặp qua trận lửa lớn như vậy."
"Ngặt nổi nó còn phun ra khói đặc trước đây chưa từng gặp, dập cỡ nào cũng
không dập tắt được, cứ như..."
"Giống như là đuổi theo chúng ta vậy!"
Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.
Liễu Bình đúng một bên lẳng lặng lắng nghe, trong lòng bỗng hiện ra một suy
nghĩ.
Lửa này -- Lửa này không phải là do Hỏa phóng ra đó chứ! Nó đuổi nhóm
người này xuống núi, đưa đến nơi này để làm gì? Từ từ! Võ học! !! Nó muốn
những người này tới dạy ta võ học à? Chậc.
Càng nghĩ càng có khả năng này.
Phóng một ngọn lửa ép người ta xuống núi, nó cũng làm ra được chuyện này.
Hiện tại phải xem hắn phải làm sao để được truyền thụ võ nghệ.
Liễu Bình đã có ý tưởng trong lòng, đang âm thầm suy tư nên xuống tay như thế
nào.
Phủ huyện đại nhân nghe các sư huynh đệ nói xong thì trong lòng vẫn có chút
nghi ngờ, nhưng nhìn thấy mọi người đều êm đẹp đứng trước mặt nên cũng
không nghĩ nhiều.
"Thậ trùng hợp, vậy xin các vị giúp ta một tay, chưởng môn ngài xem có được
không?"
"Chúng ta cũng đã tới rồi, có thể ra được bao nhiêu sức trong việc tru tà thì tất
nhiên phải ra bấy nhiều sức."
Chưởng môn vui vẻ gật đầu nói.
Phủ huyện đại nhân triệu hạ nhân tới, dàn xếp đông đảo đệ tử của môn phái, sau
đó lại mời chưởng môn ngồi ghế trên, mời các sư huynh đệ cùng xem xét tình
hình chiến đấu trước mắt.
"Vừa rồi nói đến đâu rồi?"
ễ ố
"Trinh sát Liễu Bình –– Ta muốn hỏi người, làm sao người tiêu diệt được đám
tà giáo đồ kia?"
Phủ huyện đại nhân hỏi.
Liễu Bình thuật lại tình hình một lần.
"Ngươi chỉ dựa vào phương pháp quyền đao quyền thuật bình thường là giết
sạch được bọn chúng?"
Phủ huyện đại nhân kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, đại nhân."
Liễu Bình nói.
Chưởng môn bỗng trợn mắt nhìn Phủ huyện đại nhân, mở miệng hỏi: “Hóa
Hình quyền pháp là công pháp dự bị nhập môn của chúng ta, ngươi truyền nó
cho thiếu niên này à?"
"Mười lăm tuổi, thiên tư thông minh, ta muốn thử tài năng của hắn."
Phủ huyện đại nhân nói.
Mắt thấy các sư huynh đệ đều lộ ra dáng vẻ hứng thú, Ohủ huyện đại nhân trực
tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Liễu Bình, bộ Hóa Hình quyền pháp mà ta truyền
cho người kia, ngươi luyện thế nào rồi?"
"Mới vừa học xong."
"À, học xong rồi, không tồi -- Từ từ, ngươi nói ngươi đã học xong rồi?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Ta nhớ hôm qua mới đưa cho ngươi bộ quyền pháp này mà."
"Đúng vậy.”.
Liễu Bình cũng không đợi đối phương nói cái gì, chỉ tùy tiện bày ra quyền thế,
vung quyền đã đánh ra một chiêu thức.
Chỉ thấy hắn hành chiều dứt khoát lưu loát, động tác như nước chảy mây trôi,
đánh được một nửa bộ quyền thì có ngọn lửa hóa thành hình hổ đi theo.
Đánh tới cuối cùng thì uy vũ sinh phong, mỗi chiều mỗi thức đều có hình dáng
Hổ Giảo, thực sự đã đến tuyệt cảnh.
Bỗng nhiên.
Liễu Bình thu quyền, nhấc tay thành đao, như tàn ảnh liên tục chém vào hư
không.
Ngọn lửa kia thu lại lần nữa, hóa thành thủ đao hình học, không ngừng mổ đánh
về nơi mà Liễu Bình nhắm vào.
Chưởng môn híp mắt, lên tiếng tán thưởng: “Mười lăm tuổi, thời gian một ngày
mà đã đạt thành Hổ Hạc song hình, so với hắn thì lớp con cháu đời các ngươi
luyện quyền như chó cắn ấy."
ố ấ ắ
Phủ huyện đại nhân vuốt chòm râu, cười nói: “Trước đó khi ta thấy hắn dùng
phương pháp quyền thuật, có lộ ra một luồng linh khí, vốn định cho học hỏi
kinh nghiệm tiếp, ai ngờ đã không áp được hắn, hắn muốn phóng lên cao."
Mọi người trao đổi ánh mắt một hồi.
Có người hỏi nhỏ: “Tra thân thế chưa?"
"Tra rồi, là trong sạch."
"Phẩm hạnh làm người thế nào?"
"Mang theo một huynh đệ, tiêu tiền đầu trên đầu dưới vì đối phương để cùng
vào phòng tuần bộ."
"Hiểu hành xử uyển chuyển, lại không quên người bên cạnh, không tồi."
"Hỏa rất thân thiện với hắn...”.
Mọi người sôi nổi thầm gật đầu.
Liễu Bình đánh xong một bộ quyền thì đứng yên lại, ôm quyền nói: “Đa tạ đại
nhân ban cho quyền pháp, sau này ta sẽ dựa vào nó để giết địch, nhất định làm ít
công to!"
Chưởng môn đưa mắt ra hiệu với Phủ huyện.
Phủ huyện đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói: “Liễu Bình, số phận của ngươi đã tới
rồi."
"Hừm?"
Liễu Bình làm ra vẻ không biết.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng tu tập võ nghệ thượng đẳng không?"
"Đương nhiên!"
"Được, hiện tại có ngay một cơ hội, thật không dám giấu giếm, ta là đệ tử quan
môn của Bách Linh Quan Đông Thai Châu, lần này phụng lệnh xuống núi, tạm
lãnh chức Phủ huyện, hiệp trợ người trong thế tục, giúp đỡ chính nghĩa, tru diệt
tà đồ, thấy người rất có tài năng, nhất thời muốn thử, hiện giờ mong dẫn người
nhập môn, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Đa tạ đại nhân! Thuộc hạ bằng lòng!"
Liễu Bình hành lễ, sau đó có chút mê mang mà hỏi: “Vậy không biết sư phụ của
ta là ai?"
Các trưởng lão đều muốn đứng dậy, nhưng lại bị chưởng môn dùng một tiếng
ho thật mạnh và ánh mắt nghiêm khắc trùng trở về.
Chỉ thấy chưởng môn mở to hai mắt hơi híp kia lên, đứng dậy đi đến đối diện
Liễu Bình, nói với vẻ mặt thật hiền từ: “Còn không bái sư?"
"Bái kiến sư phụ!"
Liễu Bình hành lễ và nói.
ố
Nụ cười trên mặt chưởng môn càng thêm hòa ái, đang muốn nói vài câu xã giao
thì lại thấy một đệ tử vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói: “Lửa trên núi đã tắt rồi!"
Lửa tắt? Chưởng môn Bách Linh Quan hỏi: “Đạo quan trước hồ còn không?"
"Bẩm báo chưởng môn, ngọn lửa kia chỉ thiếu trên sườn núi một đợt, vẫn chưa
lan lên trên, hồ vẫn còn, đạo quan cũng còn."
Đệ tử nói.
Mọi người mừng rỡ.
Một trưởng lão nói: “Chưởng môn, hôm nay ngài thu được giai đồ, chúng ta lập
tức trở về núi, cử hành nghi thức thu đồ đệ."
Chưởng môn cười hỏi Liễu Bình: “Đồ nhi, hiện giờ con còn chuyện gì không?
Nếu mọi việc đã xong thì hãy theo ta trở về núi đi."
Liễu Bình đang muốn mở miệng nói chuyện thì chợt thấy ánh nến trên bàn nhảy
lên.
Đó vốn là một điều cực kỳ tầm thường, mọi người cũng không chú ý lắm,
nhưng Liễu Bình lại biết đó là ám chỉ nào đó mà Hỏa truyền lại cho hắn.
Đúng rồi.
Hiện giờ Hỏa đã suy nhược đến mức tận cùng, mà người của thế giới này lại
không biết... Liễu Bình suy nghĩ giây lát, sau đó chắp tay hành lễ và nói:
“Huyện thành bị tà giáo bao vây, mong sư phụ dẫn người hóa giải tình thế nguy
hiểm này."
Chưởng môn nói: “Bổn môn đã phái đệ tử xuống núi, lãnh chức Phủ huyện, còn
âm thầm phái rất nhiều cao thủ, chỉ vì giữ được ánh sáng cho bá tánh một
phương."
Liễu Bình cười nói: “Nếu lần này gặp phải tai ương sơn hỏa, sư phụ đã mang tất
cả người của môn phái tới huyện thành, sao không làm một lần cho xong?"
Chưởng môn trầm ngâm mấy phút, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng, như con đã
nói, tới cũng tới rồi, sao không làm một lần cho xong?"
Ông ta nghiêm nghị nói: “Ba vị trưởng lão Mai, Tùng, Hạc nghe lệnh, lệnh cho
các ngươi dẫn dắt thủ hạ đệ tử, chia làm hai hướng Đông Nam, Tây Nam, giúp
quan binh một tay để giết hết chúng tà giáo.”.
"Cẩn tuân pháp chủ."
Ba vị trưởng lão đứng lên nói.
"Những người còn lại thì theo ta trở về núi."
"Tuân lệnh!"
Danh Sách Chương: