Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió biển tanh mặn thổi tới.
Liễu Bình mở mắt ra, phát hiện mình mặc một cái áo ngắn màu trắng rách tung
toé, đang cùng ngồi ăn cơm với mấy người.
"A Hồng điên rồi."
Một thiếu niên gầy như con khỉ nói.
Liễu Bình nhìn về phía hắn ta, ánh mắt lại quét về phía những người khác.
Những người này trông đều khoảng mười bảy mười tám mười chín tuổi, làn da
bị phơi ngăm đen, ngồi vây quanh trong một căn nhà đá bỏ hoang, dùng một cái
nồi sắt để hầm ca.
“Nhà ta nói, gần đây đừng tới gần nhà A Hồng, Hải Thần sẽ lập tức tới lấy
mạng cả nhà hắn."
Một thiếu niên vóc dáng cao lớn nói.
"Phi!"
Thiếu niên trước đó khinh thường nói: “A Hồng chỉ rơi vào trong biển lúc bắt
cá thôi, cái ót đụng phải đáy thuyền một cái -- Ta đã đi thăm A Hồng rồi, vết
thương phía sau đầu của hắn thật là, chậc chậc!"
"Vậy vì sao hắn cứ bảo trong nước có cái gì?"
Thiếu niên vóc dáng cao không phục mà trả lời.
"Trong nước đương nhiên là có thứ gì! Ngày đó bọn họ đi đến Nam Vọng Tiều
để bắt cá lớn mà, nếu không phải nhìn thấy dưới nước có cá lớn thì A Hồng sẽ
vội vội vàng vàng động viên bắt cá hay sao?"
Thiếu niên khỉ ốm kia quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía Liễu Bình và nói:
“Liễu ca, ngươi nói có phải không?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Hắn nhìn ra cửa, chỉ thấy một cánh cửa gỗ ngã ra bên ngoài, vách tường trong
nhà sớm đã phai màu thành sắc tro tàn, trong nhà không có vật dụng gì cả, chỉ
có một mảnh hỗn độn đầy đất.
Đây là một ngôi nhà đá bị bỏ hoang.
Ở bờ biển, căn nhà như vậy có thể chống đỡ khí hậu hung hiểm ăn mòn hơn so
với loại kết cấu bằng gỗ.
Rất nguyên thủy, cũng rất hữu hiệu.
Nhưng rốt cục trong một năm này đã xảy ra chuyện gì? Liễu Bình rơi vào suy
tư.
ế ố
Các thiếu niên vốn có chút sợ hãi cũng thả lỏng lại.
Thiếu niên khỉ ốm với một miếng cá trong nồi sắt, đặt vào trong chén của mình,
vừa lùa cơm, vừa ú ớ nói: “Mọi người đều là huynh đệ, phải nhớ rõ hai chữ
nghĩa khí ––"
Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người thiếu niên vóc dáng cao lớn kia.
Mặt thiếu niên vóc dáng cao lớn đỏ lên, lớn tiếng nói: “Ai không nghĩa khí? Cá
ngươi ăn là đêm qua ta bắt đấy."
Thiếu niên khỉ ốm chuyển ánh mắt đi, cúi đầu ăn thật ngon lành và nói: “Dù sao
ta đã đi thăm A Hồng rồi, không giống đám người nhát gan các ngươi."
Một cậu bé trông chỉ có bảy tám tuổi nói: “Người lớn trong nhà không cho đi,
nói ba ngày sau A Hồng không có việc gì thì mới xem như quỷ trong biển tha
cho hắn một mạng, nếu không thì ai đi thăm hắn, sẽ bị quỷ biển bắt đi luôn."
Thiếu niên khỉ ốm buông chén, khinh thường nói: “Nào có quỷ? Nếu có quỷ thì
ai còn dám ra biển bắt cá? Ngày nào các ngươi cũng bị người lớn lừa dối."
Hắn ta đưa mắt nhìn Liễu Bình: “Liễu ca, ngươi nói có đúng không?"
Các thiếu niên đều nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình cười cười, đang muốn nói chuyện thì chợt thấy bên cửa xuất hiện một
người.
Nói là người, lại không phải người.
Nó có thân thể nhân loại, toàn thân lại mọc đầy vẩy cá dính nhơm nhóp, cả
người ướt đẫm, cứ như mới bò lên từ dưới biển.
Con quái vật này bước từng bước một đi đến phía sau thiếu niên khỉ ốm, sau đó
đứng lại rồi yên lặng nhìn hắn ta.
Các thiếu niên không nhận ra điều gì.
Thiếu niên khỉ ốm không được tự nhiên mà vặn vẹo cái cổ.- - Bảy tám người
mà không có ai nhìn thấy con quái vật này cả.
Liễu Bình cười cười, nói: “Đừng nói mấy chuyện tâm linh này nữa, mau ăn đi,
lát nữa trời tối thì chúng ta nhanh chóng trở về."
Các thiếu niên nghĩ cũng phải, vội vàng cúi đầu uống sạch chén canh cá trong
tay mình.
Liễu Bình vừa ăn cá, vừa dùng khóe mắt quan sát con quái vật kia.- - Nhìn nó
giống như một thiếu niên, nhưng trên mặt, trên người, cả tứ chi đều mọc đầy
vẩy cá.
Trong lúc các thiếu niên đang ăn uống thì con quái vật đã đi vài bước về phía
trước, nằm rạp lên lưng thiếu niên khỉ ốm, sau đó bất động.
Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng khóc la.
Các thiếu niên đều yên tĩnh lại.
Cả thôn như sống lại, phát ra các loại âm thanh ồn ào.
ề ầ ẫ
Mọi người đều la thét và xì xầm bàn tán, xen lẫn trong đó là sự nôn nóng và sợ
hãi nói không nên lời.
"Ta đi xem."
Một thiếu niên vóc dáng thấp ném cái chén xuống rồi chạy nhanh như chớp ra
ngoài.
Chỉ chốc lát sau.
Mặt mày gắn trắng bệch chạy về, run run nói: “A Hồng đã chết."
"Về nhà, người nào lấy đồ của người nấy, đều về nhà!"
Liễu Bình nói.
Các thiếu niên lập tức hoảng sợ.
Chỉ trong chớp mắt, có người bung nồi sắt, có người cầm chén, có người dập tắt
củi lửa, các thiếu niên lập tức giải tán.
Mọi người đều cố ý hay vô tình trốn tránh thiếu niên khỉ ốm, vội vàng trở về
nhà.
Dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Bình, thiếu niên khỉ ốm hừ lạnh một tiếng, hất
cao đầu chạy về nhà mình.
Hắn ta không biết trên lưng mình có một con quái vật.
Thậm chí những người lớn đi ngang qua ven đường cũng không phát hiện bất
cứ khác thường gì.
Liễu Bình thở dài, bỗng nhớ tới lần trước khi vừa đến thế giới chân thật, hắn
cũng gặp phải vật thể không rõ bàn tay máu kia trong phòng học.
Có lẽ cái gọi là “Lần đầu tiên xuất hiện”, chính là chỉ lần đầu tiên thế giới chân
thật xuất hiện vật thể không rõ? Trong lòng hắn hiện lên một cảm giác, quay
đầu nhìn lên vách tường.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên đó: “Thế giới chân thật,
năm 1023, một ngày nào đó."
"Ngày này trong lịch sử, tất cả mọi người trong làng chài tử vong."
"-- Ngươi đã đến ngày này."
Ba hàng chữ.
Vừa hiện ra xong thì chúng hoàn toàn biến mất.
Liễu Bình lẳng lặng hồi tưởng một lát.
"Tên khỉ ốm kia nói, A Hồng nhìn thấy cái gì đó ở Nam Vọng Tiều..."
"Bỏ đi, ta trực tiếp đi xem."
Hắn đi ra cửa, tính chạy đến bờ biển tìm một chiếc thuyền đánh cá.
Ai ngờ vừa đi ra vài bước thì Liễu Bình lại chậm rãi dừng chân.
"Thật là lớn."
ắ ầ
Hắn nói với giọng điệu đầy cảm thán.
Chỉ thấy trên mặt biển ở phương xa, một thi thể trong suốt khổng lồ nổi lơ lửng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK