Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng hai giây sau.
Bạch Lang nói với giọng trầm thấp: "Cái tên phách lối kia có vẻ như là Thần
linh Luyện Ngục."
"Không sai."
Liễu Bình nói.
"Ta có thể giết gã ta không? Chủ nhân đáng kính!"
Bạch Lang kính cẩn hỏi.
"Ngày hôm nay ta là khách, nếu giết một vị Thần linh ở tại đây, vậy sẽ thất lễ
mất."
Liễu Bình nói.
"Thật là đáng tiếc."
Bạch Lang nói với giọng tiếc nuối.
Gã ta đi tới phía sau Liễu Bình, ẩn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Liễu Bình liếc nhìn hư không trước mắt.
Từng hàng chữ nhỏ vẫn liên tục xuất hiện:
[Công đức của ngươi + 5.]
[Công đức của ngươi + 10.]
[Công đức của ngươi + 13.]
Các tu sĩ bị ép ở lại trong Vĩnh Dạ đều được chuyển tới Hoàng Tuyền, bắt đầu
quá trình đầu thai chuyển thể.
Trong quá trình này, số lượng công đức của Liễu Bình bắt đầu tăng vọt.
Bạch Lang am hiểu nhất vẫn là một đổi một.
Tiếp theo, chắc hẳn sẽ xuất hiện rất nhiều thăm dò và đọ sức trên nhiều phương
diện.
Cho nên... Hiện tại, quan trọng nhất chính là kéo dài thời gian... Chờ công đức
góp đủ 800 điểm, phải phục sinh Tinh Thần ngay lập tức.
Tinh Thần là thuật pháp sư Kỳ Quỷ, có nàng ở một bên, an toàn mới được đảm
bảo.
Ý nghĩ Liễu Bình chuyển động, liếc nhìn cái tên toàn thân bốc lên ngục hỏa kia,
nói: "Xin chào, ngươi muốn chết sao? Nếu như muốn, có thể đánh một trận với
nô bộc của ta, ta cá rằng người sẽ không sống quá 100 chiều."
Vẻ mặt của người đàn ông kia biến đổi liên tục, đang định nói ra hai câu hung
ác, lại thấy bên người Liễu Bình có một thiếu nữ đeo mặt nạ sao trời xuất hiện.
"Ai Vong Tinh, hiện."
Thiếu nữ nói, bên người lập tức toát ra một ngôi sao màu xanh lam sáng chói
mắt.
Nàng đặt tay lên ngôi sao, nói với giọng băng lãnh: "Ta nhớ rằng Địa Ngục Liệt
Diễm năm đó chỉ là Luyện Ngục cấp thấp, khi nào xuất hiện một tên ma quỷ
không biết tốt xấu như thế, xem ra thật sự muốn chết."
Lạc Tinh Thần! Lượng công đức của Liễu Bình vừa tăng lên tới tám trăm điểm,
hắn phục sinh nàng ngay lập tức.
Xét về phương diện thuật pháp Kỳ Quỷ, nàng không thua kém bất cứ kẻ nào!
Da mặt người đàn ông đứng trên nóc hành lang kia lập tức co rút lại, lập tức
cảm ứng được dấu hiệu tử vong.
Gã ta bỗng cười lớn, vỗ tay nói: "Ta thừa nhận chính mình có hơi thất lễ... hôm
nay là tụ hội của Medea, ta không nên so tài với các hạ tại đây, chờ khi bắt đầu
tụ hội, ta tự mình xin lỗi ngài, ngài thấy thế nào?".
"Đi thôi."
Liễu Bình thản nhiên nói.
Cái tên kia còn định nói thêm gì đó, Liễu Bình lại không quan tâm tới, mà là
chậm rãi cất bước dọc theo vườn hoa này.
Thiếu nữ đeo mặt nạ sao trời kia cũng đi theo cạnh hắn, tựa như là một thị nữ
tùy thời phục vụ hắn vậy.
Cái tên kia đứng im tại chỗ, yên lặng ngậm miệng lại.
Mình và đối phương thực sự không thuộc về cùng một cấp bậc.
Người hầu bên người đối phương đã có thể đánh một trận chiến sinh tử với
mình, mà rất có thể mình còn chưa chắc có thể thắng nữa.
Tại sao vừa rồi mình còn muốn đắc tội một kẻ như vậy? Gã ta chảy mồ hôi
lạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, nhỏ giọng nói: "Medea... suýt nữa thì bị ngươi hại
chết..."
Gã ta lắc đầu, nhảy xuống khỏi nóc hành lang, đi vào trong trang viên.
Lúc này, trong một căn phòng thuộc trang viên.
Aldrich thông qua cửa sổ rộng lớn sáng sủa, yên lặng quan sát những chuyện
vừa mới phát sinh.
Hắn ta nắm chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.
Thật mạnh! Thật sự là quá mạnh! Hai tên người hầu bên người cha nuôi đều có
thực lực xuất chúng như vậy.
Nếu như mình có thể đi theo bên người hắn, về sau kẻ nào còn dám đắc tội
mình? Đừng nói hai vị nữ thần Tra Tấn và Thống Khổ, ngay cả chủ mẫu cũng
không dám làm gì mình chứ? Ở một bên khác.
Medea cũng tương tự thấy được những chuyện đã diễn ra trong vườn hoa.
ầ ề ễ ấ ắ ấ
"Ngay cả người hầu đều mạnh như vậy... đúng là không dễ ăn mất hắn... bất cứ
khi nào cũng sẽ có phiền phức."
Bà ta yên lặng nói nhỏ.
Âm! Cửa đột ngột bị đẩy ra.
Cái tên cả người có ngục hỏa bốc lên kia xông tới, quát lớn: "Medea, vừa rồi
người đã làm gì ta?"
Medea cầm một chiếc quạt nhỏ, lắc nhẹ, chợt cười nói: "Ý ngươi là gì?"
"Ngươi lại quyến rũ ra! Đáng chết, ý đồ của ngươi là để ta đi dò xét tên kia
đúng không?"
Cả người gã ta hiện đầy sát khí, chất vấn.
"Không... ta quyến rũ ngươi cũng không phải để người đi làm điều đó, ai biết
người lại ghen ghét không đâu như vậy."
"Vậy ý của ngươi là...".
"Đừng nói chuyện, người đàn ông đáng yêu của ta, chẳng lẽ ngươi không biết
tại sao ta lại muốn quyến rũ ngươi sao? Chúng ta đã qua lại bao lâu nay, chẳng
lẽ ngươi còn không rõ tấm lòng của ta?"
Medea tiến lên mấy bước, ôm chầm lấy người kia, tựa đầu lên vai gã ta, nói
nhỏ.
Gã ta ngẩn người.
Hóa ra là như vậy, thế nhưng vẫn có nơi nào đó không đúng lắm.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình cùng Medea cũng đã quen biết mấy
trăm năm rồi, hiện tại mới bước từng bước đi tới hôm nay.
Có lẽ nàng mị hoặc ta là vì...
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đồ ngốc, trong lòng ta chỉ có ngươi."
Medea nói nhỏ, sau đó vẫy tay.
Một tấm bình phong hoa lệ từ dưới đất dần dần dựng thẳng lên, ngăn cách tầm
nhìn người bên ngoài vào.
Đám người hầu bốn phía đều cúi đầu rời khỏi căn phòng này.
"Chờ đã, tụ hội sắp bắt đầu rồi."
Người đàn ông nói.
"Không sao, cứ để bọn họ chờ đợi đi, chúng ta vui vẻ trước đã... không phải
người vẫn luôn muốn có được ta sao?"
Medea cười quyến rũ.
Tên kia còn định nói thêm cái gì đó, thế nhưng trong ngực lại có giai nhân,
không khí bốn phía lại vừa đúng.
Tựa hồ không cần nói thêm cái gì cả.
Gã ta yên tâm, ôm chặt Medea.
"Chủ mẫu Tàn Nhẫn, ta là người sùng bái trung thành nhất của người."
Gã ta lớn tiếng nói lên tiếng lòng của mình.
Thân hình Medea lóe lên, thoát khỏi vòng tay đối phương đi ra ngoài, dần dần
bước tới bên cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên ngoài.
Ở phía sau lưng bà ta.
Người kia lại không cảm nhận được điều này, hai tay đang ôm một con rổi do
máu thịt tạo thành, trên gương mặt còn lộ ra nụ cười ngây ngốc.
Giống như con rối không có làn da kia chính là Medea vậy.
"Đúng là người hầu của Hắc Ám tiên sinh đã nhắc nhở ta."
Medea phe phẩy cây quạt, nhìn về phía Liễu Bình đang ở trong vườn hoa,
không quay đầu lại mà nói tiếp: "Ngươi là chúa tể Địa ngục Liệt Diễm, trước
đây rất lâu đúng là Địa ngục cấp thấp, nếu như ta lại tiếp tục qua lại với lãnh
chúa ma quỷ như ngươi, sẽ chỉ kéo thấp phong cách và đẳng cấp của ta mà
thôi."
"Cám ơn sự kính dâng của người trong quá khứ, về sau không cần làm bất cứ
điều gì vì ta nữa."
Bà ta vừa nói xong.
Con rối hư ảo trong vòng tay người kia bỗng đổ nát ra, hóa thành vô số con rối
lớn cỡ ngón tay, hầu như bao phủ cả căn phòng này.
Những con rối nho nhỏ này lao về phía người kia, chỉ trong thời gian ngắn đã ăn
sạch máu thịt của gã ta, ngay cả xương cốt toàn thân cũng bị ăn sạch, thậm chí
ngục hỏa sau lưng gã ta cũng không buông tha.
Toàn bộ quá trình này cực nhanh, chỉ tốn vài giây mà thôi.
Medea lấy ra một khăn lụa tuyết trắng, lau sạch vết máu bên khóe miệng.
"Thật khó ăn... quả nhiên bản chất vẫn là ma quỷ cấp thấp..."
Trên mặt bà ta lộ ra vẻ chán ghét.
Thế nhưng nét mặt này không duy trì bao lâu, đã bị một loại khát vọng khác
thay thế.
Bà ta nắm chặt cây quạt, một tay khác đặt trên cửa sổ, đôi mắt đẹp nhìn về phía
sâu trong vườn hoa.
Liễu Bình.
Liễu Bình dẫn theo hai vị "người hầu"
của hắn, đang đi dạo vườn hoa.
"Nếu như... có thể ăn hắn..."
Medea thở dài một hơi, cắn môi, tới khi cắn chảy máu, cũng không thể át chế sự
khát vọng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK