Oanh –– Tiếng đánh mãnh liệt vang lên.
Chỉ thấy hai con chim cắm thẳng đầu xuống đất, chỉ lộ mông ra ngoài, nửa ngày
cũng không bò dậy nổi.
Liễu Bình và con thỏ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Chung quanh là một mảnh hắc ám.
Chỉ có trên cây cổ thụ cách đó không xa, hình như có thứ gì đang treo lủng lẳng
bất động.
"Chính là nơi này?"
Liễu Bình hỏi.
Hoang dã mênh mông vô bờ, cực kỳ cằn cỗi, trừ cây cổ thụ vừa rồi ra thì không
còn cái gì cả.
“Đúng vậy, nơi này chính là thế giới nằm ở đáy của thần trụ."
Con thỏ nói.
Lúc này hai con chim kia rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi mặt đất.
"Đại nhân, vừa rồi không thể trách chúng ta, thật sự có thứ gì đang nhìn trộm
chúng ta, vì tránh né nó, chúng ta mới không cẩn thận rơi xuống mặt đất."
Một con chim giải thích.
"Đại nhân, xin hãy thả chúng ta trở về đi."
Một con chim khác nơm nớp lo sợ mà cầu xin.
"Được rồi, nhìn bộ dạng nhát gan của các ngươi kìa, đi mau!"
Con thỏ không kiên nhẫn quát.
Hai con chim như được đại xá, lập tức hóa thành một vệt điện quang, bay lên
trời, lao nhanh hướng lên trời cao.
Đột nhiên.
Tên mặt đất phương xa bay tới một tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã nuốt hai con
chim kia vào bụng.
Tàn ảnh trở lại mặt đất lần nữa rồi biến mất tăm hơi.
Thế giới lại khôi phục an tĩnh, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"..."
Con thỏ.
"..
Vừa rồi là cái gì?"
ễ
Liễu Bình.
"Ta cũng không thấy rõ."
Con thỏ nhún vai mà nói.- - Nhưng hai Linh kia đã biến mất.
Con thỏ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Liễu Bình, bởi vì ta là nguyên sinh linh của
thần trụ, nếu gặp phải nguy hiểm ở chỗ này, ta có thể trở về thần trụ vào bất cứ
lúc nào -- nhưng ngươi không giống, người chạy không thoát."
"Đã biết, ta sẽ cẩn thận."
Liễu Bình nói.
Công đức! Liễu Bình thầm nói nhỏ trong lòng.
Chỉ cần có công đức thì hắn có thể sáng tạo đao pháp càng mạnh hơn “Sơ cấp"
! Nhưng ở thế giới như vậy, làm sao mới có thể kiếm được một ít công đức kia
chứ?
"Cái cây kia là thế nào?"
"Nhìn kỹ hẵng nói."
Liễu Bình thật cẩn thận nhìn lại cây cổ thụ kia.
Chỉ thấy trên đại thụ có vô số cành cây cấu thành một cái lồng sắt, trong lòng
đang nhốt một con quái vật.
Trên những cành cây phủ kín gai nhọn màu sắc tươi đẹp.
Tất cả cành lá quấn quanh với nhau, tựa như một cái lồng sắt, bên trong vây
khốn một quái vật hình người.
Khi Liễu Bình nhìn về phía nó, nó cũng phát hiện Liễu Bình.
"Có người tới –– thật tốt quá, cứu ta với!"
Quái vật lớn tiếng kêu lên.
Liễu Bình đầu tiên là nhìn cái cây kia trước, sau đó hỏi: “Ngươi là ai?"
Quái vật nói: “Ta đến từ một thần trụ khác, bởi vì không cẩn thận nên bị nhốt ở
nơi này."
Cả người nó đầy lông dài, tay chân như lợi trảo, đôi mắt là màu xanh đậm, có
cái mỏ chim nhọn nhọn, tay đang bắt lấy một con sơn dương màu vàng hơi thở
thoi thóp.
"Ngươi bắt con son dương kia làm gì?"
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
"Cái này à ––"
Quái vật chần chờ không quyết, hình như cũng không muốn nói tiếp.
"Vậy ta đi đây."
Liễu Bình xoay người muốn đi.
ố ỗ
"Đùng! Son dương này là sủng vật bên cạnh ta! Thật ra ta bị nhốt ở chỗ này
mấy vạn năm, chỉ có thể dựa vào sơn dương này mới sống sót được."
Quái vật vội vàng nói.
Liễu Bình dừng lại, hiếu kỳ nói: “Mấy vạn năm? Làm sao son dương của người
sống được?”.
Quái vật bất đắc dĩ nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể đặc biệt cách
không bắt lấy cỏ khô cho son dương ăn, cho nên nó sẽ không đói chết."
"Vậy ta hiểu rồi, nhưng người thì sao? Làm sao người sống sót?"
Liễu Bình hỏi.
Quái vật nói: “Trước kia son dương của ta có thể ị ra hoàng kim, nhưng mấy
vạn năm nay vẫn luôn ăn cỏ, cho nên chỉ có thểi một ít đồ ăn..."
Liễu Bình trầm mặc một hồi.
Quái vật cũng cúi đầu, rơi vào trầm mặc.- - Nói cách khác, quái vật chế tạo đồ
vật cho son dưỡng ăn, son dưỡng ăn xong lại ị đồ ăn ra nuôi sống quái vật.
Chúng sống sông nương tựa lẫn nhau, đã như vậy mấy vạn năm.
Quá thảm.
Liễu Bình nhìn quái vật với ánh mắt thương hại, nói: “Vì sao ngươi không ra?"
"Nhánh cây này có kịch độc, chạm vào gai trên đó một cái thì sẽ chết, hơn nữa
nó cũng sống, mọi công kích đều không thể tổn thương nó, nó chỉ sợ một thứ."
Quái vật nói.
"Cái gì?”.
"Băng sương."
"Thật là trùng hợp, ta cũng nắm giữ loại năng lực băng sương."
"Cho nên ta vừa thấy người là nhịn không được muốn ngươi cứu ta, chính là
như vậy!"
Liễu Bình thoáng trầm tư.
Mặc kệ thế nào, hắn cần công đức.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
Nếu tích góp đủ công đức, hắn có thể sáng tạo ra đao pháp lợi hại mà cả bọn
quái vật Ác Mộng cũng không hiểu được! Trong khoảnh khắc triều Ác Mộng
kéo đến, đây mới là chuyện quan trọng nhất!
"Được rồi, ta cứu ngươi."
Liễu Bình nói.
"Đa tạ! Đa tạ các hạ,"
Quái vật kia vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Muốn cứu ta ra, người chỉ cần
phóng ra đủ băng sương, đông lạnh cái cây này là được."
"Con thỏ."
Liễu Bình hô.
"A, được, băng sương đúng không, chút lòng thành."
Con thỏ lên tiếng, bay qua rồi không ngừng vẩy vẩy băng sương vòng quanh cái
cây.
Chỉ chốc lát sau.
Cả đại thụ đều bị đông cứng.
Quái vật thay thế thì kích động muốn điên, vội vàng đứng lên, dùng móng vuốt
ra sức trảo một cái vào nhà giam cấu thành từ những nhánh cây kia.
Rắc! Nhà giam lập tức vỡ vụn ra.
Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Ngươi
phóng thích ? ?? ?."
"Công đức của ngươi hạ thấp tam vạn điểm."
"Số công đức trước mặt: - 30000."
Liễu Bình ngẩn ra.
Không đúng, rõ ràng là cứu người, vì sao còn trừ công đức của ta? Chẳng lẽ kẻ
bị nhốt này -- Trong chớp nhoáng, hai âm thanh đồng thời vang lên.
"Ăn phân lâu quá, hôm nay rốt cuộc có thể ăn thịt người."
Quái vật nói.
"Ca!"
Liễu Bình nói.
Chỉ trong chớp mắt.
Gió lạnh thổi tới.
Quái vật kia đột nhiên hiện ra từ sau lưng Liễu Bình.
Chỉ thấy nó mang bằng sương đầy người, đang dang hai móng ra để làm động
tác tấn công, vừa nhìn là biết đang chuẩn bị xử lý Liễu Bình.
Đáng tiếc.
Trong chớp mắt cuối cùng, quang hoàn của Liễu Bình nổi lên tác dụng.
Quái vật này bị đông cứng tại chỗ, biến thành một bức tượng bằng băng.
Danh Sách Chương: