Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, Một người một quái vật đồng thời biến mất khỏi
nơi đó.
Oanh! !! Toàn bộ thông đạo chấn động, dần dần sụp xuống.
Liễu Bình xuất hiện tại vị trí quái vật vốn đang đứng, không biết khi nào trên
mặt đã đeo lên một cái mặt nạ Ác Qủy.
Quái vật kia đúng cách đó không xa, lắc đầu nói: “Vô dụng, thật ra quỷ thần
cũng chỉ là một loại thiết lập, nhìn chúng giống như có thể thao túng chúng
sinh, nhưng thật ra năng lực cũng rất có hạn, chúng ta mới là chân thần sáng lập
tất cả, thậm chí ngươi có thể gọi chúng ta là thượng đế."
Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ phía sau mặt nạ Ác Qủy: “Thượng để ăn
người? Ta không cảm thấy buồn cười chút nào cả.”.
Hắn không chỉ đeo mặt nạ Ác Qủy lên, thậm chí trang bị danh hiệu thánh nhân
“Triều Trước Thánh Tượng"
cho mình -- Cho dù không biết làm vậy có ích lợi gì.
Nhưng chỉ cần có thể cung cấp dù chỉ một tia trợ lực, Liễu Bình cũng không do
dự chút nào.
Từng khối đá rơi xuống từ phía trên.
Mặt đất cũng bắt đầu tan rã.- - Hai người giao thủ trong thời gian ngắn ngủi đã
làm thế giới này không thể chịu đựng được.
"Trước khi thế giới này bị hủy diệt, ta sẽ làm người chết trước."
Quái vật lạnh nhạt nói, hoạt động đôi tay, tùy tiện đi đến chỗ Liễu Bình.
Liễu Bình hít sâu một hơi, đổi Bách Nạp Đao đến tay trái, sau đó rút Trấn Ngục
Đao ra.
Hắn chậm rãi gia tốc, ở một khắc nào đó đột nhiên giơ tay lên, song đao hóa
thành từng trường tuyến vắt ngang qua thế giới.
Thông đạo phía trước ầm ầm vỡ ra.
Quái vật lại nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, thỉnh thoảng bước ra một bước, rất
nhanh đã tránh đi tất cả đao quang.
Chờ đến nháy mắt Liễu Bình thu đao, nó đột nhiên vung cánh tay dài, một
quyền đánh lui Liễu Bình lại.
Nhưng trong khoảnh khắc Liễu Bình lui ra ngoài, cả người hắn bỗng biến mất.
Một hắn khác đón lấy sức mạnh quán tính, nhẹ nhẹ nhàng nhàng trở về chỗ cũ.
Quái vật rất có hứng thú mà nói: “Có hai người, song đao, ba mươi mốt loại đao
pháp bí thuật, hai mươi sáu loại đao pháp khai ngộ, thẳng đến cuối cùng, ngươi
ổ ấ ế
cũng không đánh trúng được ta, ngược lại tổn thất một phân thân thế giới song
song -- Xem ra ngươi đã dùng hết bản lĩnh."
Liễu Bình thoáng trầm mặc, bình tĩnh nói: “Quả nhiên xem thấu tất cả chiêu
thức của ta."
“Nên lên đường thôi, hy vọng linh hồn ngươi cũng mỹ vị"
Quái vật nói.
Trên người nó bỗng hiện ra bạch quang sôi trào, chiếu rọi toàn bộ thông đạo
như biển, mà bản thân nó hóa thành một tàn ảnh hung hãn nhằm về phía Liễu
Bình.
Chỉ trong chớp mắt này.
Trong lòng Liễu Bình hiện lên vô số ký ức, thậm chí nhớ lại tình cảnh lần đầu
tiên giao thủ với quái vật nhiều thế hệ trước.
Không có cách nào.
Không có cách nào.
Không có cách nào.- - Trong vô số thời gian, hắn chưa bao giờ chiến thắng quái
vật Ác Mộng.
Chúng sinh chưa bao giờ chiến thắng được quái vật Ác Mộng.
Ngay cả tất cả kỹ năng và tri thức của chúng sinh đều là chúng giao cho.
Cả chuyện chúng sinh khai ngộ cũng chỉ là kích hoạt phương pháp thiết lập của
chúng, do đó làm chúng sinh đạt được kỹ xảo và tri thức không tầm thường --
mà điều này chỉ vì giúp chúng biết chúng sinh như vậy càng ăn ngon hơn.
Buồn cười cỡ nào.
Tuyệt vọng -- Cỡ nào -- Chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào “Lừa gạt"
để đào tẩu lần nữa? Thứ duy nhất có thể có tác dụng với chúng nó, chỉ có “Lừa
gạt”... Không.
Không đúng! Cả người Liễu Bình bỗng chấn động.
Trong chớp nhoáng, quái vật đã tới trước mặt.
"Ăn ngươi."
Nó lập tức chộp tới Liễu Bình, đồng thời mở mồm ra, cứ như đang muốn hấp
thu thứ gì đó vào bụng.
Phanh –– Một âm thanh nặng nề làm lòng người phiền chán vang lên.
Hư không cũng vì thế mà nứt ra mấy tấc trong thanh âm này, thật lâu sau cũng
không khép lại.
Tay quái vật bị Liễu Bình hất ra!
"Ồ?"
Nó phát ra âm thanh kinh dị, nó dùng một tay khác chộp tới Liễu Bình.
ấ ễ ấ
Chỉ thấy Liễu Bình cũng vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng nhấn một cái hướng
về phía trước, cứ như biết trước mà ấn lên cổ tay quái vật.
Một tầng băng sướng thật dày theo đó mà xuất hiện, đóng băng hắn và tay quái
vật lại với nhau.
"Đây là cái gì!"
Quái vật quát.
Trong mắt Liễu Bình hiện lên một vệt ánh sáng.- - Nó không biết.
Quái vật này biết được tất cả kỹ xảo và năng lực thiết lập cho chúng sinh, nhưng
lại không biết đây là cái gì! Quái vật theo bản năng muốn đẩy bay Liễu Bình ra,
ai ngờ Liễu Bình lại nương theo hai bàn tay bị đóng băng của họ mà hóa giải
lực đạo, lấy một tay khác toàn lực đánh ra một quyền vào bụng quái vật.
Quái vật lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Lúc này, tay Liễu Bình vẫn dính liền với đối phương! Thân thể hắn cũng theo
sau, trong nháy mắt một tay liên tục đánh ra mấy trăm quyền trên người quái
vật, lúc này mới làm tan băng sương, lui về phía sau vài bước, bày ra tư thế
phòng ngự.
Oanh! !! Quái vật bay vút ra ngoài, văng vào trong thông đạo, hoàn toàn đâm
sụp toàn bộ thông đạo.
Một hồi lâu sau.
Nó đẩy những gạch đá đè trên người ra, đầy mặt túc sát mà hỏi: “Đây là quyền
pháp gì?"
Liễu Bình đứng ở bên kia thông đạo.
Gạch đá không ngừng rơi xuống, hắn lại không màng, chỉ nhẹ giọng nói: “Đã
từng có một đôi đạo lữ song tu, buổi tối ngày nào bên nữ cũng phải luận bàn với
bên nam, không luận bàn thì không cho ngủ."
"Nhưng nếu mỗi lần bên nam thắng, bên nữ sẽ thẹn quá thành giận, xoay người
bỏ chạy, đóng cửa động phủ lại không cho tiến vào."
"Hai người thực lực tương đương, nếu bên nam nhường nhịn thì sẽ bị đánh
thành đầu heo, thậm chí bị thương, một vài chuyện tốt đẹp vốn muốn làm trong
buổi tối cũng hết hứng thú làm."
"Đúng vậy, nam tu kia tìm được ta, ủy thác ta nghiên cứu phát minh ra bộ quyền
pháp này, kể từ đó, vừa có thể chiến thắng đối phương, lại phòng ngừa đối
phương chạy trốn."
"Đúng vậy, bộ quyền pháp này không có liên quan gì đến bất cứ thiết lập nào
của các ngươi."
"-- Đây là quyền pháp do ta sáng tạo ra."
Danh Sách Chương: