Liễu Bình theo quan viên kia đi thẳng một mạch ra ngoài hoàng cung.
"Liễu thị vệ, đây là lá thư mà sư tôn người để lại."
Một quan viên nội phủ đi lên và nói.
"Đa tạ đại nhân."
Liễu Bình nhận lấy lá thư và nói.
"Cũng không dám nhận là đại nhân, về sau mong Liễu thị vệ quan tâm nhiều
hơn."
Quan viên nội phủ thân thiện cười nói.
Nội quan và cung nữ qua lại chung quanh nhìn vào ánh mắt Liễu Bình, đều mỉm
cười gật đầu với hắn.
Liễu Bình hơi suy tư rồi lập tức phản ứng lại.
Trước mắt huyết mạch hoàng thất chỉ có một mình Công chúa, hắn sẽ làm bạn
bên cạnh Công chúa trong hơn mười năm tương lai, tất nhiên cũng trở nên chạm
tay là có thể bóng “Chờ ta dàn xếp thỏa đáng xong mọi chuyện thì mời đại nhân
và các vị đồng liều uống rượu."
Liễu Bình nói.
"Được! Được!"
Nội quan kia mừng rỡ nói.
Hai người chắp tay tạm biệt.
Liễu Bình cầm lá thư, vừa đi vừa nhìn, rất nhanh đã xem xong nội dung trong
đó.
Rất hiển nhiên, lá thư này là Lý Càn Dương hấp tấp viết xuống, đại ý là dặn hắn
đảm nhiệm chức vụ hoàng gia thì phải tận tâm tận lực, bảo hộ Công chúa là một
chức vị làm người ta đỏ mắt hâm mộ, phải làm tốt quan hệ đồng liêu, cẩn thận
có người âm thầm chơi xấu, không cần bỏ quên lơ là chuyện luyện tập võ nghệ,
vân vân.
Cuối cùng Lý Càn Dương nhắc tới núi Quy Tàng, nói nơi đó có các loại chiêu
thức võ nghệ lợi hại, dặn dò hắn rảnh rỗi thì nhất định phải tiến vào núi Quy
Tàng nhiều hơn.
Sau khi Liễu Bình xem xong thì yên lặng cất lá thư đi.
Lý Càn Dương là một người sư phụ xứng chức, hơn nữa sự quan tâm đối với
mình không làm bộ chút nào....
Núi Quy Tàng.
Cũng là một nơi đáng để tìm tòi..
ắ ắ
Nhưng với tình hình trước mắt thì hắn thật sự không có tâm tư đi học chiêu thức
gì.
Ánh mắt hắn hướng về phía trước.
Quan viên dẫn đường phía trước bước từng bước một trên thềm đá dưới tường
đỏ ngói xanh, nhưng dưới thềm đá, mỗi khi bước chân hắn hạ xuống thì sẽ có
từng gợn sóng tản ra.
Bên dưới có một thế giới bị mặt nước ngăn cách.
Xuyên qua mặt nước nhìn xuống bên dưới, có thể thấy được số lượng quan tài
vô tận chồng chất như núi, nơi càng sâu là ánh sao đầy trời.
Đó là một thế giới hoàn toàn đảo ngược!
Chương 622: Trường đao quay về không thuộc tính
Vị quan viên phía trước dừng bước chân, xoay người cười nói: “Liễu thị vệ,
ngươi là thị vệ bên cạnh Công chúa, phải loại trừ thể hàn vì Công chúa vào mọi
lúc, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép người ở lại chân núi Quy Tàng, cũng
chính là nơi này."
Liễu Bình nhìn lại theo hướng hắn ta chỉ, chỉ thấy con đường đã đến điểm cuối,
phía trước rộng mở thông suốt, đó là một mặt hồ nước sóng gợn lăn tăn, trong
hồ có một ngọn núi đá, núi cao vút lên tận mây, không thấy nơi cao nhất ở đâu.
Phong cảnh nơi này như họa, nhưng chung quanh đề phòng nghiêm ngặt, Liễu
Bình tùy ý nhìn lướt qua đã thấy được vài vị cường giả, những người này mặc
giáp cầm đao, nhanh chóng đi qua bên cạnh hai người, nghiễm nhiên đang đi
chấp hành nhiệm vụ gì đó.
Bên bờ hồ nước có một loạt phòng to lớn.
"Nơi này là nơi ở của các nghệ nhân của hoàng cung."
Quan viên kia nói.
"Ta chỉ là một thị vệ, cũng có thể ở cùng một nơi với các nghệ nhân sao?"
Liễu Bình thở dài.
"Mong rằng Liễu thị vệ đùng phụ hậu ái của Hoàng Thượng."
Quan viên kia cười nói.
Hắn ta dẫn Liễu Bình đi đến trước một gian phòng, thông báo rõ tất cả các công
việc, lại dặn dò Liễu Bình nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai có người tới
tìm hắn, sau đó rời đi.
Liễu Bình đẩy cửa vào nhà.
Hoàn cảnh phòng trong cũng không có gì đẹp, nhưng nơi mà các nghệ nhân
hoàng gia ở có đầy đủ tất cả dụng cụ, nhà ở rất rộng rãi, chia ra hai tầng trên
dưới, thậm chí còn có một cái giếng trời.
Lúc này bốn bề vắng lặng, cánh cửa cũng đã khóa lại, Liễu Bình đứng yên bên
trong giếng trời.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào đại dương mênh mông dưới chân.- - Nếu hắn có
thể thấy được thế giới dưới chân, vậy hắn có thể đi vào hay không? Suy nghĩ
này vừa xuất hiện thì Liễu Bình không khỏi ngồi xổm xuống, chạm tay vào mặt
nước kia.
Một gợn sóng lan tràn ra từ nơi mà đầu ngón tay hắn chạm vào.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Liễu Bình bỗng cảm thấy ngón tay mình hoàn toàn đâm vào bên dưới.- Có thể
đi vào! Trong chớp nhoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Cảnh cáo!"
ế ấ ề ồ
"Ngươi chạm vào thế giới phong ấn đã sinh ra phản ứng dây chuyền, những tồn
tại không thể biết đã cảm ứng được lần đụng chạm này."
"Một khi chúng phát hiện ngươi có thể nhìn thấy chúng và thế giới phong ấn,
ngươi sẽ bị chúng cắn nuốt!"
Trong lòng Liễu Bình lập tức run sợ.
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy gợn sóng tỏa ra do ngón tay đụng vào đã khuếch
tán, chậm rãi lan vào bên trong thế giới bị mảnh đại dương mênh mông kia ngăn
cách, cuối cùng chạm đến một loạt những quan tài màu đen.
Những quan tài đó lập tức chấn động.
Một cái quan tài chậm rãi xốc lên một góc, để lộ ra bàn tay héo úa mà tràn đầy
nếp nhăn.
Trong đầu Liễu Bình lóe lên một ánh sáng.
Đúng rồi! Tình hình trước mắt giống y như lần hắn gặp phải bàn tay máu thật
dài khi vừa đến thế giới chân thật! Không thể để chúng biết hắn có thể thấy
chúng, cũng không thể để chúng biết hắn có thể thấy được thế giới phong ấn
phía dưới! Liễu Bình lập tức đứng lên, duỗi mạnh người rồi lẩm bẩm nói: “Bận
rộn cả ngày, cũng thật mệt mỏi, đi ngủ một giấc trước vậy."
Hắn nhấc chân đi ra khỏi giếng trời.
Vừa đi được vài bước -- Một nữ quỷ mọc ba cái đầu lặng lẽ xuyên qua mặt
nước, dùng lại bên ngạch cửa phía trước hắn.
Cả người ả ta ướt dầm dề, tản ra một luồng khí âm hàn khó có thể miêu tả,
chúng tí tách rơi xuống mặt đất theo những giọt nước.
Mỗi một giọt nước đều hóa thành một đồ án nhân loại dữ tợn mà thống khổ.
Sáu con mắt của nữ quỷ nhìn về phía Liễu Bình.
"Tiểu ca nhi, ngươi cảm thấy gương mặt nào của ta càng đẹp?"
Nữ quỷ cười khanh khách nói.
Liễu Bình như không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe thấy cái gì.
Sắc mặt nữ quỷ kia chợt âm trầm xuống.
Một cái đầu của ả ta đột nhiên mất hết máu thịt, hóa thành đầu lâu, một cái đầu
khác lại bành trướng lên, biến thành một thịt cầu, ở giữa căng ra một con mắt
yêu dị to lớn; cái đầu chính giữa lại hiện ra dáng vẻ tuyệt sắc, nó thống khổ nên
rỉ nói: “Cứu ta... Cầu xin ngươi, cứu ta với."
Liễu Bình làm như không thấy, hắn đi qua bên cạnh nữ quỷ ba đầu, thuận tay
cởi giày trên chân xuống rồi ném vào góc, sau đó nằm lên giường.
"Quả nhiên là tạo vật của hoàng gia, giường này thoải mái hơn trong núi của
chúng ta nhiều."
Hắn lầm bầm lầu bầu một câu.
Dưới mặt nước, càng nhiều quan tài bị xốc lên.
ố ồ ế ố ồ ồ
Vô số những tồn tại yêu dị không đếm được bò ra, giống như kẻ vồ mồi ngửi
thấy mùi máu nên lập tức mò tới, không ngừng phát ra tiếng gào rống.
"Là ai!"
"Ai có xuyên qua sức mạnh Kỳ Quỷ của hai giới!"
"Tìm được hắn, tìm được hắn!"
"Ăn hắn ——”.
Chúng ta vật sôi nổi trội lên mặt nước, ầm ầm tán đi, chui vào mỗi một căn
phòng bên hồ, tìm kiếm nơi phát ra gợn sóng.
Liễu Bình nằm trên giường, thuận tay đặt Bách Nạp Đao mà hoàng để bạn cho
lên trên đùi, sau đó bắt đầu cởi áo giáp da của môn phái xuống.
Hắn cũng quá mức lớn mật.
Biết rõ thế giới này rất thâm sâu, chưa làm chuẩn bị gì mà đã muốn thăm dò
một chút.
Bây giờ gặp rắc rối rồi, cũng không biết khi nào đám ma vật đó mới cam tâm
trở về.
Hay là, chúng sẽ không trở về? –– Về sau nhất định phải học khôn ra mới được.
Liễu Bình im lặng thở dài một hơi.
Bỗng nhiên.
Một con ma vật to lớn mọc đầy châm đốt bò ra từ trong nước, nháy mắt đã bò
lên lưng của Liễu Bình, quấn chặt lấy hắn.- -Nhìn nó giống như một con rết,
nhưng lại mọc một cái đầu người.
Chỉ một thoáng.
Liễu Bình chỉ cảm thấy Bách Nạp Đao trên đùi hơi chấn động.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Bách Nạp Đao sinh ra địch
ý đối với tà vật chiếm cứ trên người ngươi."
"Nó sinh thành uy năng: Cực hàn phong hỏa độc."
"Cực hàn hóa độc --"
"Mỗi một lần người công kích sẽ tăng thêm ba lớp pháp tắc, hình thành sức
mạnh Kỳ Quỷ diệt sát ma trùng loại âm độc."
Trong lòng Liễu Bình lập tức hiểu ra.
Đao này là bảo vật chân chính! Nó có thể căn cứ vào kẻ địch để hình thành uy
năng nhằm vào chúng.
Nhưng tình hình trước mắt lại không thích hợp chiến đấu.
"Thu uy năng, hiện tại chúng ta đánh không lại nhiều thứ như vậy."
Liễu Bình thử dùng ý niệm giao lưu với trường đao.
ắ ế
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, hư không lại hiện ra hai hàng chữ nhỏ: “Bách Nạp
Đao biết được ý chí của ngươi."
"Trường đao quay về không thuộc tính."
Thật thông minh! Liễu Bình thầm khen một tiếng, sau đó cởi áo giáp da trên
người xuống rồi ném lên lưng ghế, lại đặt trường đao vào phía bên trong
giường.
Hắn cũng mặc kệ ma trùng trên lưng, nằm xuống rồi lập tức kéo chăn qua đắp
lên người.
Đang muốn ngủ thì trong chăn bỗng vươn ra một bàn tay mọc đầy lông xanh,
trong lòng bàn tay hiện ra bảy tám con mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.
Lúc này cả phòng phủ kín tà vật chi chít.
Chúng xuyên qua vách tường và mái hiên, điên cuồng tìm kiếm người chế tạo
một tia gọn sóng kia.
Trong dãy phòng bên hồ này còn có các nghệ nhân khác đang ở.
Cho nên... Mỗi một người sống đều trở thành mục tiêu để chúng nó thăm dò.
Danh Sách Chương: