Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe tải lắc lư rồi dừng lại trước một công trường kiến trúc.
Bốn người xuống xe, xoay người bỏ đi.
"Chờ một chút!"
Tài xế xuống xe rồi hô to với bọn họ.
"Còn có chuyện gì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì thì không có thân phận luôn là một vấn đề
lớn, nơi này có một địa chỉ, các ngươi tốn chút tiền mua thân phận đi, vậy mới
là cách tốt nhất."
Tài xế đưa một tờ giấy qua.
Liễu Bình nhận lấy tờ giấy rồi đưa mắt nhìn đối phương.
"Ban đầu chúng ta đều tiến vào như vậy, đương nhiên, các ngươi là kẻ có tiền,
không giống với loại kiếm từng bữa ăn như chúng ta."
Tài xế nhún vai nói.
"Cảm tạ."
Liễu Bình vỗ vỗ bả vai hắn ta, cầm tờ giấy rồi đi về.
Bọn họ rời khỏi công trường này.
Tinh Thần lặng lẽ nói: “Tên người tài xế vừa rồi tỏa ra bạch quang mênh
mông."
"Xem ra hắn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt."
Mãnh Hổ nói.
"Tờ giấy này là?"
Liễu Bình hỏi.
Đoàn trưởng nói: “Ngươi cất trước đi, nếu thật sự cần đến thì đi kiếm một thân
phận, nhưng ta đoán chúng ta sẽ không ở lại chỗ này quá lâu..."
Lúc này màn đêm đã càng tăm tối.
Trên phố, những ngọn đèn đã thắp lên le lói, đám đông rộn ràng náo nhiệt, cứ
như đây mới là lúc mọi người bắt đầu sinh hoạt.
Xuyên qua một ngõ nhỏ.
Bốn người nhìn thấy hai nhóm người đang chém giết đầy máu me.
Lại xuyên qua một con ngõ nhỏ.
Quán bar vang lên tiếng âm nhạc du dương, mọi người vui sướng mà uống
rượu, vừa múa vừa hát.
Lướt qua một đường cái.
Tiếng súng vang lên.
Một người đàn ông bụng phệ vừa xuống xe thì đã bị viên đạn bắn chết.
Sát thủ tăng nhanh bước chân vội vàng rời đi.
Những người đứng xem chung quanh cũng đi lên, cướp sạch toàn bộ túi tiền,
quần áo và giày của đàn ông kia.
Liễu Bình tùy tiện kéo một tên ma men bên đường qua, nhỏ giọng mà hỏi: “Nơi
này không có ai quản lý à?"
Người nọ say như chết, cười to nói: “Nơi này chính là thành phố Phế Tích, một
ba năm giết người không đền mạng, hai tự sáu cướp bóc không phạm pháp, chủ
nhật thì tất cả mọi hành vi đều vô tội -- Các ngươi từ dưới quê mới lên hay sao,
đám nhà quê."
Gã run run rẩy rẩy thò bàn tay vào trong ngực rồi lấy ra một khẩu súng lục.
Liễu Bình không nhúc nhích, còn đang suy tư những lời nói vừa rồi.
Mãnh Hổ tiến lên một bước, nhẹ nhàng ấn người nọ vào vách tường.
Đám người lạnh nhạt đứng nhìn chung quanh vốn hơi ngo ngoe rục rịch, nhưng
sau khi Mãnh Hổ lộ ra chiêu thức ấy thì lập tức lý trí mà dời ánh mắt đi.
Đoàn trưởng cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Khó trách có nhiều người khẩn cầu
bên tai ta như vậy..."
"Nhưng nói ra thì chúng ta phải làm thế nào để tìm kiếm manh mối?"
Mãnh Hổ hỏi.
"Thứ ta để ý nhất chính là tế pháp triệu hoàn thể Luyện Ngục trên tay Thỏ Tử,
nó đã có chút hương vị của tù nhân -- Chúng ta bắt đầu tra tìm manh mối từ
những tế phẩm cực kỳ tà ác đó, nhìn xem có thể biết rõ chuyện này hay không?"
Đoàn trưởng nói.
Bọn họ tăng nhanh bước chân, xuyên qua đường phố trùng trùng điệp điệp rồi
đi tới một mảnh đất tương đối hẻo lánh.
Chung quanh an tĩnh lại.
Có thể thấy được những tòa nhà bị bỏ hoang khắp nơi.
Rất hiếm khi nhìn thấy có người đi lại trên đường phố, ngẫu nhiên nhìn thấy thì
cũng là những tên nghiện ngập lắc lư, nhìn như cái xác không hồn.- - Nơi này là
một khu phố cũ bị sự phồn hoa vứt bỏ.
Bốn người lại đi tiếp một đoạn đường.
"Có người theo dõi à?"
Đoàn trưởng hỏi.
"Năm tên, giết ba tên, còn hai vị thành niên, thả bọn họ đi."
Tinh Thần cười ha ha và nói.

Nàng chỉ vào một toà nhà cách đó không xa, nói: “Nơi đó có oán khí rất nặng,
đã thật lâu không có ai dám đến gần."
"Không tồi."
Đoàn trưởng nói.
Bọn họ thay đối phương hướng, nhanh chóng đi đến trước tòa nhà kia, nhẹ
nhàng lộn qua tường vây rồi chậm rãi đi tới giữa hàng hiên.
Họ đi dọc theo con đường lên tới lầu năm.
Đoàn trưởng đứng yên, vừa lòng nói: “Nơi này không tồi, về sau chúng ta sẽ
gặp mặt ở chỗ này."
Tinh Thần tiến lên vài bước, thuận tay rút ra mấy thẻ bài từ trong hư không, nhỏ
giọng thì thầm: “Ai Vong Tinh, hiện."
Từng ánh lưu quang bay tới từ chung quanh rồi cấu thành một màu đen nhánh
bên trên thẻ bài trong tay nàng, hoàn toàn phong ấn thẻ bài lại.
Tinh Thần đưa hai thẻ bài cho đoàn trưởng và Mãnh Hổ, nói: “Ta ở lại chỗ này
xây dựng một tinh động dẫn vào sâu bên trong Vĩnh Dạ, một khi các ngươi gặp
phải nguy hiểm, lập tức kích hoạt thẻ bài để trở lại nơi này, chúng ta trở về Vĩnh
Dạ ngay."
"Được, vậy chúng ta đi."
Đoàn trưởng nói.
Mãnh Hổ khẽ gật đầu.
Hai người lập tức biến mất.
Trong tòa nhà bị bỏ hoang này chỉ còn lại hai người là Liễu Bình và Tinh Thần.
Tinh Thần mở sách thẻ ra, rút từng thẻ bài ra rồi chậm rãi ghép lại.
"Thỏ Tử, ngươi có tính toán gì không? Nếu không có việc gì thì chờ ta một lát,
ta bố trí xong tinh động thì có thể đánh bài với ngươi."
Tinh Thần nói.
Những thẻ bài đó dần dần tỏa ra tinh quang, trông có vẻ rất đồ sộ.
Liễu Bình chần chờ nói: “Ta muốn vào trong thành phố xem xét thế nào."
Một thẻ bài được Tinh Thần tung bay rồi dừng lại trong tay Liễu Bình.
"Cầm lấy thẻ bài này, nếu như gặp phải tình huống không ứng phó được thì cứ
bóp nát nó, ngươi có thể lập tức đến được chỗ của ta."
Tinh Thần nói.
"Đa tạ, còn có yêu cầu gì khác cần chú ý không?"
Liễu Bình hỏi.
"Một mình ngươi có thể thoát ra khỏi Vở Kịch Hắc Ám, ta cảm thấy không cần
dặn dò nhiều gì nữa."

Tinh Thần cười nói.
Liễu Bình thở dài.
Đúng vậy, tuy nơi này rất rối loạn, nhưng hoàn toàn không hắc ám và tuyệt
vọng như trong Vĩnh Dạ.
Cho dù nhìn thấy có người chết ở trước mặt mình, hắn chỉ cảm thấy đây là khói
lửa của chốn nhân gian, tràn ngập cảm giác an toàn để lại dấu vết và logic rất rõ
ràng.- - Khi ở trong Vĩnh Dạ, không biết sẽ gặp được cái gì, càng không biết khi
nào mình sẽ chết.
Nếu không phải chiến thắng tù nhân, biến nó thành một cái Chí Ám Tử Ngẫu
treo ở bên hông...
Thật không dám tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK