“Cả Loạn Kiếp Chi Phong mà ta mới lĩnh ngộ cũng đã dùng tới, vậy mà vẫn
không có cách nào đối phó thứ kia..."
Liễu Bình lẩm bẩm khe khẽ.
"Đúng vậy, đối phương rất mạnh, người dùng hết thủ đoạn cũng không chiến
thắng được nó."
Trấn Ngục Đạo nói.
"Ít nhất ta còn chưa vận dụng Trấn Ngục Đao, đây là năng lực độc hữu, còn có
hệ biểu diễn - _"
Liễu Bình bỗng nhụt chí mà nói: “Cho dù đều dùng hết, chỉ sợ cũng không phải
đối thủ của tên kia."
Một ánh sáng chợt hiện lên trong đầu hắn.
Từ từ.
Bách Nạp Đao! Hắn duỗi tay nắm chặt Bách Nạp Đao rồi giơ lên.
Nói ra cũng kỳ quái, sau khi có được chuôi đao này, nó luôn không nói chuyện
với hắn.
Đây chính là bội đao năm đó của hắn! Đáng lẽ ra nó cũng có Khí Linh chứ, vì
sao luôn không mở miệng? Chẳng lẽ -- Liễu Bình cân nhắc một lát, sau đó nói
với trường đao: “Chào ngươi, xin hỏi có thể nói chuyện với ta một chút không?"
Trên Bách Nạp Đao vang lên một giọng nói nho nhã lễ độ: “Nể mặt ngươi lễ
phép như vậy, đương nhiên là được rồi."
Liễu Bình yên lặng gục đầu xuống.
Trước đó là Trấn Ngục Đao, hiện tại lại là Bách Nạp Đao -- Mấy thanh đạo các
người dùng để giết người là được rồi, vì sao thanh nào thanh nấy đều muốn lễ
phép như thế!
"Xin hỏi năm đó vì sao ta thua bởi con quái vật kia?"
Liễu Bình hỏi.
"Thua? Không, đừng nói giỡn, năm đó người chính là cao thủ võ đạo vạn trung
vô nhất (Trong một vạn không có lấy một), ngươi đạp vỡ hư không từ thế giới
của mình, lĩnh ngộ vô số pháp môn chiến đấu trong hàng tỉ Kỳ Quỷ, sáng tạo ra
Quy Tàng Tối Thắng Vũ Cực Kinh, người mà thua nó sao?"
Bách Nạp Đao khinh thường nói.
"Vậy vì sao ta chuyển sinh nhiều lần như vậy?"
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
"Đây là bí mật, nói ra ta sợ hù chết người của hiện tại thôi."
Bách Nạp Đao nói.
"Yên tâm đi, ta có Trấn Ngục Đao, sẽ không bị bí mật giết chết."
Liễu Bình nói.
"Được, vậy ta nói."
"Nói đi."
"Ngươi không thua, người thành công chạy thoát."
"... Xin hỏi cái này có gì khác với thua?”.
"Đương nhiên là có khác, sau khi chúng sinh bắt đầu tiếp xúc với Kỳ Quỷ, rất
nhiều người biến thành dị vật kỳ quỷ, quên mất bản thân vốn là người, chúng
lấy linh hồn làm thức ăn, còn dẫn những ác mộng khủng bố đó tới, do đó làm
thời đại mà thần ban cho bước vào hồi kết."
"Nếu mặc kệ mọi chuyện tiếp tục như vậy, sớm muộn gì văn minh và thế giới
trên thần trụ cũng bị hủy diệt."
"Ngươi muốn giải quyết vấn đề này."
"–– Cho nên người luôn kéo dài toàn bộ trận chiến."
Trời đã sáng.
Liễu Bình ăn cơm sáng, đặt Trấn Ngục Đạo và Bách Nạp Đao ở trên bàn.
Hai thanh đao phát ra tiếng vù vù mỏng manh, cứ như đang giao lưu với nhau.
Liễu Bình cũng mặc kệ chúng, chỉ yên lặng suy nghĩ trong lòng.
Một giờ.
Tương đương với một năm.
Hắn có thời gian một năm để làm gia tăng sức mạnh của thế giới chân thật,
đồng thời cũng nâng cao thực lực của mình.
Nếu mục đích là kéo dài thời gian -- Vậy thật ra càng khó hơn cả việc chiến
thắng đối thủ.
Bởi vì hắn phải không ngừng kéo dài cuộc chiến, vừa phải bảo đảm không bị
đối phương giết chết, còn phải chắc chắn đối phương không bị chiến thắng.
"Bách Nạp Đao, có chuyện này ta muốn hỏi người một chút."
Liễu Bình mở miệng hỏi.
"Nói đi."
Bách Nạp Đao đáp.
"Nếu ta chiến thắng đối phương, sẽ có hậu quả gì?"
Liễu Bình nói.
"Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng một chút, đối phương chỉ đưa tới một ngón tay, là
tới với thái độ chơi đùa, nếu người chiến thắng nó thì có lẽ lần sau đối phương
sẽ đưa đến một cánh tay? Hoặc là một cái đầu? Một trái tim?"
ế
Bách Nạp Đao lên tiếng đáp lại.
Liễu Bình hiểu ra, không khỏi thở dài và nói: “Nếu ta luôn truy truy trốn trốn
với nó, nói không chừng tương lai sẽ có một ngày, nó hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó
nổi trận lôi đình, triệu hoàn toàn thân đến đây thì hoàn toàn xong đời."
Bách Nạp Đao nói: “Ngày xưa trong đại chiến kia, thật ra nếu ngươi toàn lực
đánh thì muốn chiến thắng nó cũng hoàn toàn không dễ.”.
Trấn Ngục Đạo gia nhập đề tài, nói: “Dưới tình huống như vậy, ngươi còn phải
làm bộ lừa nó, làm nó cảm thấy người thua chân thật có thể tin –– Trong mỗi
lần các ngươi giao thủ, đều phải đạt tới hiệu quả này."
"Thật khó."
Liễu Bình cảm khái nói.
"Chuyện này không có điểm dừng, trừ phi thực lực của ngươi đủ để ứng phó
toàn bộ bản thể của nó."
Bách Nạp Đao nói.
"Nhưng rốt cục thực lực toàn bộ bản thể của nó mạnh đến mức nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Không biết."
Bách Nạp Đao nói.
"Không biết chút nào hết sao?"
Liễu Bình truy vấn.
"Đúng vậy, bởi vì bản thể của nó không ở trên thân trụ, căn bản không biết ở
nơi nào."
Bách Nạp Đao nói.
"Bỏ đi, thế giới hủy diệt đi."
Trấn Ngục Đao chán nản nói.
Cốc cốc cốc -- Có người gõ cửa.
"Chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Hàn chứng của Công chúa phát tác, mời Liễu thị vệ lập tức đi đuổi hàn cho
Công chúa."
Giọng nói nôn nóng của cung nữ truyền đến.
"Được rồi, ta tới ngay."
Liễu Bình thu song đao, đứng dậy mở cửa, đi theo đối phương nhanh chóng đến
tẩm cung của Công chúa.
Hắn vừa bước vào cánh cửa tẩm cung thì lập tức phát hiện Hoàng đế và phi tần
đều có mặt.
ắ ế ắ ầ ổ
Hắn bế Thủy Thụ trong tã lót lên, vận sức mạnh của lửa, bắt đầu đuổi hàn cho
nàng ta.
"Là thật sự cần đuổi hàn hay là tìm ta có việc gì?"
Liễu Bình yên lặng hỏi.
"Hiện tại ta là trẻ con, có thể có chuyện gì tìm ngươi."
Thủy Thụ uể oải ỉu xìu mà lên tiếng.
"Đúng rồi, Thủy Thụ, ngươi nhớ trước kia mình ra đời như thế nào không?"
Liễu Bình hỏi.
"Ra đời như thế nào? Ta chính là sinh mệnh Kỳ Quỷ, bởi vì kết minh với người
nên đầu thai ở chỗ này chứ sao."
Thủy Thụ nói hết sức đương nhiên.
"Không phải, ý ta là, làm sao người trở thành sinh mệnh Kỳ Quỷ."
Liễu Bình nói.
"Lúc ta có ý thức thì đã là sinh mệnh Kỳ Quỷ... Ta ra đời bên trong Kỳ Quỷ."
Thủy Thụ nói.
“Vậy lúc người ra đời cũng là trẻ con sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Hình như không phải."
Rõ ràng Thủy Thụ cũng hơi sửng sốt, nàng ta khó hiểu mà nói: “Kỳ quái, lúc ta
ra đời thì trên tay có cầm binh khí, trên người mặc chiến giáp, hơn nữa đã có
sẵn thực lực Kỳ Quỷ nhất định..."
Liễu Bình không nói nữa.- - Tất cả sinh mệnh Kỳ Quỷ....
đều từng là người
Danh Sách Chương: