Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sa... Sa....
Liễu Bình đi dọc theo mật đạo ánh nến ảm đạm hướng về phía trước.
Lần này hắn không tính dừng lại.
Thuật của yêu tinh dùng thật tốt, phải thừa dịp còn trong thời gian một giờ, tận
lực đi sâu vào lồng giam đồng thau này.
"Kỳ quái, từ khi tiến vào nơi này, giọng nữ kia cũng không vang lên."
Andrea nói.
"Đúng là có chút kỳ quái..."
Liễu Bình thả chậm bước chân.
Trong thông đạo phía trước hắn, mấy hư không chi thứ sắp thành hàng, ngăn
chặn đường đi.
Thứ này căn bản đánh không được, cũng không biết rễ của nó rốt cuộc nằm ở
nơi nào.
Biện pháp duy nhất là -- Liễu Bình nhẹ nhàng nói: “Ngươi không nhìn thấy ta."
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp biến mất khỏi chỗ đó, xuất hiện phía sau những hư
không chi thứ chặn đường.- - Thành công qua ải.
Hắn đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì trong hư không bỗng xuất hiện một
sợi dây trôi nổi.
"Đây là cái gì?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
Nữ sĩ Huyền Bí bỗng lên tiếng: “Thật là kỳ diệu, nơi này lại có tuyến thế giới
trước khi Ác Mộng buông xuống."
"Tuyến thế giới?"
Liễu Bình lặp lại.
Chỉ thấy tuyến thế giới kia giống như ở trong nước, trôi nổi bất định, tản ra ánh
hào quang lập loè.
Nữ sĩ Huyền Bí nói: “Người nghe nói đến khái niệm vũ trụ thực tế ảo chưa?"
"Biết một ít, tương tự một loại kết nối lượng tử, nhưng ta nghiên cứu về khoa
học kỹ thuật không sâu."
Liễu Bình nói.
"Mỗi Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể có các đặc thù khác nhau, chúng kết nối
xây dựng thành một vũ trụ hoàn chỉnh, tuyến thế giới là dựa theo quy tắc đại vũ
trụ, khiến các Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể có thể giao lưu trao đổi với nhau
thông qua phương thức truyền tống."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Chúng sinh không dùng được nó sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể có thể dùng nó."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Trường tuyến tản ra ánh hào quang kia như cảm ứng được Liễu Bình, chậm rãi
bay tới chỗ hắn.
"Ta có thể từ chối không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên có thể –– Nhưng hiện giờ ngươi không có lựa chọn nà khác."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình nhìn lại phía trước.
Cuối mật đạo là một ngõ cụt.
Không còn đường để đi.
Chỉ có tuyến thế giới này.
"Ta ghét không tự mình quyết định được như vậy."
Liễu Bình thở dài, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào trường tuyến lập loè
kia.
Gần như trong nháy mắt -- Trường tuyến bỗng kéo mạnh một cái, mang theo
hắn biến mất khỏi chỗ đó.
Chỉ trong chớp mắt.
Liễu Bình rơi xuống mặt đất, cảnh giác nhìn khắp chung quanh.
Nơi này là một căn phòng nhỏ hẹp, trên mặt đất chất đầy xương khô, trên tường
có vài sợi hư không chi thứ.
Một lão nhân bị hư không chi thứ đóng đinh trên tường không thể nhúc nhích,
nhìn đã suy yếu đến cùng cực.
"Cẩn thận, dòng thời gian đã thay đổi."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Thời gian ở nơi này không giống như bên ngoài sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không giống, thời gian bên ngoài đã bị hủy diệt, nơi này là tuyến thời không
giam cầm năm đó, cho nên ngươi không biết mình đang ở thời đại nào–– Thật là
một lồng giam được thiết kế tài tình."
Nữ sĩ Huyền Bí cảm khái.
Liễu Bình nhìn lại trên tường.
"Cứu... Cứu ta."
Lão nhân kia nên rỉ nói.
Lão vừa mở miệng thì xúc tu của hư không chi thứ đã phát ra tiếng vang “Tư tư
thầm thì”, bắt đầu rút ra thứ gì từ trong thân thể lão.
Lão nhân lập tức nhắm miệng lại.
Tên đỉnh đầu lão hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."
Là đồng loại.
Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hài cốt trên mặt đất sôi nổi nhảy ra từng
hàng chữ nhỏ: “Hài cốt của thần linh."
Vậy xem ra, thần linh trên tay lão nhân này đều chết gần hết, cuối cùng lão bị
đóng đinh trên tường.
Nhưng vì sao hư không chỉ thứ không trực tiếp ăn luôn lão? Xem ra lão nhân
này ít nhiều gì cũng có một chút thủ đoạn áp đáy hòm.
"Ta phải cứu người bằng cách nào?"
Liễu Bình hỏi.
Lão nhân cố hết sức hé miệng, phun ra một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ hai người đưa lưng về phía nhau, đang không ngừng
xoay tròn.
"Ha ha ha! Rốt cuộc cũng chờ được một đồng loại!"
"Đáng đời người xui xẻo!"
Lão nhân chịu đựng đau đớn trên người, cất tiếng cười điên cuồng.
Thẻ bài hóa thành một ánh hào quang, lập tức kết nối lão nhân và Liễu Bình lại
với nhau.
Thân thể hai người xoay tròn.
Liễu Bình lập tức đánh vào trên tường, cú va chạm mạnh đến mức toàn bộ bức
tường đều chấn động.
Mà lão nhân đã đứng ở vị trí ban đầu của Liễu Bình.
Đây là sức mạnh của thẻ bài kia! Lão nhân vừa rơi xuống đất thì cả người đã
nhảy dựng lên, lập tức vọt tới cửa phòng, vừa muốn cất bước đi ra ngoài --
Phốc! Một tiếng động nhỏ vang lên.
Lão nhân chậm rãi cúi đầu.
Một hư không chi thứ xỏ xuyên qua ngực lão, kéo lão quay ngược trở về.
"Không! Vì sao! Rõ ràng ta đã tránh thoát ra mà!"
Lão nhân liều mạng bắt lấy khung cửa, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Liễu Bình đang đứng sau lưng lão -- Những hư không chi thứ đó như
không nhìn thấy hắn, trực tiếp buông hắn ra, từng cây từng cây đâm vào thân

thể lão.
"Đáng tiếc, nếu ngươi không làm như vậy, ta còn tính giúp người một chút."
Liễu Bình thở dài và nói.
Sức mạnh thật lớn làm lão nhân không nắm nổi khung cửa nữa, lại bị cố định
lên trên tường.
"Cứu ta –– Vừa rồi xin lỗi, là ta quá nóng vội."
Lão nhân cầu xin.
"Ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại như thế này."
Liễu Bình hỏi.
"Ta tới tầm bảo, nhất thời không cẩn thận bị những quái vật đáng chết đó bắt
được, người nhất định phải cứu ta, ta có vô số bảo vật để làm thù lao!"
Lão nhân nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK