Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người đối diện bày thế trận hình chữ Phẩm rồi nhằm về phía Liễu Bình.
Một giây sau.
Người cầm đầu tiếp được đơn chưởng của Liễu Bình, hai người khác vọt đến
phía sau hắn.
Liễu Bình bỗng khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Binh bất yếm trá.”.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy hắn đè lại cánh tay người cầm đầu, tay khác vươn
tới từ sau lưng, đánh vài đòn nhanh như tia chớp lên người đối phương, sau đó
xoay người ném hắn ta tới sau lưng.
Hai người sau lưng vừa muốn ra tay thì đã đón nhận thi thể đồng bạn, không thể
không dùng một chút.
Dưới hàng thi thể đột nhiên duỗi ra một nắm đấm, hung hăng nện vào yết hầu
một người trong đó, lại dụng thành chương, chụp một chưởng ở cằm.
Cổ người nọ lập tức bị đánh gãy, lại bị một chương đánh cho cả cái đầu ngửa
hết ra sau lưng, ngã thẳng xuống đất.
Còn lại một người.
Hắn ta phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng thất thổ, liên tục lui về sau vài
bước.- - Mới một chiều thôi mà đã bị đối phương giết hai người! Vậy còn đánh
thể nào!
"Xin lỗi."
Liễu Bình vẫn đặt một bàn tay ở sau lưng, một tay khác nâng lên để tạo thành
quyền, bày ra quyền thể và nói: “Ta đánh nhau luôn rất dơ, hy vọng người tha
thứ cho."
Người nọ nhìn hai thi thể trên mặt đất rồi cắn răng một cái, đột nhiên lấy ra một
viên thuốc rồi nuốt vào.
Sắc mặt hắn ta dần dần biến thành đỏ đậm, cười điên cuồng và nói: “Ngươi rất
mạnh? Ha ha ha, nhưng hiện tại ta dùng được tề chiến võ, thực lực tăng nhiều,
nhất định có thể giết ngươi!"
Hắn ta nhằm về phía Liễu Bình.
"Tốc độ đúng là nhanh lên ba phần đấy."
Liễu Bình nhẹ nhàng nói, nâng một bàn tay lên.
Quyền chương trong giao.
Chỉ một giây ngắn ngủn, hai bên đã đánh ra bảy tám quyền cước qua lại, Liễu
Bình dùng một chưởng chụp lên ngực người nọ, đánh hắn ta bay ra ngoài, quỳ
xuống đất ở đằng xa.
"Nhung kỹ xảo vẫn y như cũ mà thôi."

Liễu Bình thu tay, lạnh nhạt nói.
Người nọ không thể tin mà trùng Liễu Bình, phun ra một búng máu rồi chậm rãi
cúi đầu, bất động.
Lặng ngắt như tờ.
"Ta đã nói rồi,"
Liễu Bình chậm rãi nói, “Ta là kỳ tài chưa xuất thế, cao thủ luyện võ không vạn
người không có lấy một, Tả đại nhân cũng thưởng thức ta, các ngươi lại không
thể tiếp nhận sự thật này."
Vẫn không có ai lên tiếng.
Hắn tùy tiện chùi chùi bàn tay, nói với lão giả bên cạnh: “Tông sư đại nhân,
đánh như vậy không thú vị."
"Ngươi muốn đánh như thế nào?"
Lão giả không tỏ ý kiến mà hỏi.
"Chỉ cần là võ giả không có Linh thì cứ cùng xông lên đi."
Liễu Bình nói.
"Ngươi cho rằng mình chịu được sao?"
Lão giả hỏi.
"Những người này nhân lúc chúng ta nguy nan mà chạy tới bao vây chúng ta,
hiện tại đã có đại nhân ở đây, có lẽ những võ sư có Linh đó không có mặt mũi
đâu mà giết một người mới như ta."
Liễu Bình nói.
Lão giả khẽ gật đầu, mang theo một tia dạy bảo mà nói: “Là hơi phá hỏng quy
tắc, nhưng ngươi không thể trách bọn họ, dù sao trong thế giới của võ giả chúng
ta thì cá lớn nuốt cá bé mới là đạo lý chân chính."
"Cho nên hiện tại ta muốn dành chính ngôn thuận đánh chết tất cả bọn họ, xin
đại nhân tác thành cho."
Liễu Bình rất lễ phép mà nói.
Miệng lão giả giật giật.
Lão phát hiện mình lại nói không nên lời lần nữa.
Trên con đường chen đầy võ giả.
Liễu Bình che mắt, thong thả ung dung đứng ở giữa mảnh đất trống, nói muốn
giết sạch mọi người.
Qua chừng mấy phút.
Lão giả mới thở dài và nói: “Người trẻ tuổi, không nên hở một tí là giết người,
như vậy sẽ kết thù."
Liễu Bình mỉm cười và nói: “Bọn họ chắn ở cửa võ quán chúng ta, còn nhúng
tay không cho phép chúng ta đi ra ngoài bái tổ vong hữu-- Hơn nữa rõ ràng
chúng ta đã dán thông báo của Võ Minh."
"... Thật sự là không tuân theo quy tắc, lần đầu tiên ta nghe nói có người dám
không nghe theo mệnh lệnh của Võ Minh Lão giả nói, nhìn thoáng qua võ sư
trung niên kia.
Trong lòng võ sư trung niên run lên, trên lưng thấm cả mồ hôi lạnh.
Tông sư giận dữ thì xác người sẽ nằm khắp nơi.
Hình như hành vi hiện giờ của hắn ta đã làm tông sư bất mãn.- - Nhưng rõ ràng
họ đã được Võ Minh ngầm đồng ý mà! Chúng ta đã đúc lót tiền rồi! Võ sư trung
niên không cam lòng, nhưng thật sự không dám lỗ mãng, chỉ đành ôm quyền và
nói: “Tông sư đại nhân, vậy chúng ta cáo lui, tuyệt đối không đến dây dưa bọn
họ."
Lão giả là người khôn khéo cỡ nào, liếc một cái đã nhìn ra hắn ta không cam
lòng, mặt lão không có cảm xúc mà nói: “Các ngươi đi đi."
"Thưa vâng."
Võ sư trung niên dẫn người nhanh chóng rời đi.
Lúc này lão giả lại nhìn về phía Liễu Bình và Sơ Vân Thường lần nữa, trầm
ngâm nói: “Giao tình giữa các ngươi và Tiểu Tả là như thế nào?"
"Cho vàng bốn lần."
Liễu Bình nói.
Bốn lần! Cho dù một lần một thỏi thì cũng là bốn thỏi vàng.
Sao lại nhiều như vậy! Lông mày lão giả giật giật, quát lớn nói: “Ta nói là giao
tình! Không phải mấy thứ thối tha kia --"
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Liễu Bình đã lấy ra hai khối gạch vàng từ trong
ngực rồi dâng lên, cung kính nói: “Cảm tạ tông sư đại nhân lên tiếng cho chúng
ta, nếu không có ngài thì chúng ta chỉ còn nước bị bao vây đánh chết ở chỗ này,
đây là một chút tâm ý, xin đại nhân vui lòng nhận cho."
Lão giả nhìn về phía khối gạch vàng kia.
Màu sắc thật thuần, trông có vẻ nặng trĩu, hơn nữa thể tích không nhỏ.
Lão giả ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Vị tiểu hữu này, thật ra ta đã hơi tin tưởng
ánh mắt của Tiểu Tả, đặc biệt là sau khi nhìn thấy người chiến đấu-..."
Đang nói giữa chừng, lão giả duỗi tay phất một cái, hai khối gạch vàng đã
không thấy tăm hơi.
"Cảm ơn đại nhân chủ trì công đạo!"
Liễu Bình lại ôm quyền lần nữa và nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK