Liễu Bình yên lặng nhìn, lúc này cũng không khỏi quát: “Cố lên! Ngươi có thể
thắng nó!"
Lúc này hắn cũng đã nhận ra.
Những người khác đều là thế giới đơn độc, mà nam tử áo đen trước mắt lại có
được rất nhiều thế giới! Một mình hắn ta cấu thành một hệ thống thế giới đa
trong hoàn chỉnh! Thật ra nếu không so sánh với tà ma thì nam tử áo đen này đã
coi như một trong những tồn tại mạnh nhất mà Liễu Bình từng gặp được.
Giọng nói của pho tượng truyền đến từ xa xa: “Phải không? Ở kỷ nguyên của
ngươi, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đã hiểu được xây dựng hệ thống của
mình?"
"Đương nhiên, chúng ta là kỷ nguyên mạnh nhất."
Nam tử áo đen lạnh lùng nói.
"Không, các ngươi không phải mạnh nhất... Nói ra di ngôn đi."
Pho tượng nói.
Râu tóc của nam tử áo đen đều dựng lên, tức giận quát: “Ngươi cho rằng mình
còn có thể thắng? Buồn cười!”.
Hắn ta khép đôi tay lại, cả người tỏa ra sức mạnh nổ vang, mở miệng niệm
tụng: “Nguyên sơ chi nữ ––"
Liễu Bình cảm thấy cả người mình rung lên.
Nhưng không đợi hắn phản ứng thì giữa sân đột nhiên sinh ra dị biến! Tất cả lá
chắn quang huy cùng ảm đạm rồi tắt ngúm.
Tất cả sức mạnh, thậm chí pháp trường mới trong tay nam tử áo đen đều không
ngăn cản được –– Trường mâu kia đâm thủng thân thể nam tử áo đen, nâng hắn
ta lên cao cao giữa không trung.
Nam tử áo đen phun ra một búng máu, trên mặt hiện ra vẻ khó tin nổi, hắn ta
nói: “Không, không có khả năng, ta là tồn tại mạnh nhất trong tất cả thế giới chi
chủ."
"Cũng không phải."
Pho tượng nói với giọng ồm ồm.
Trường mâu trong tay nó chấn động.
Thân thể nam tử áo đen lập tức hóa thành một làn sương máu, bên trong có
hàng tỉ quang huy không ngừng sáng sáng tối tối.
Đó là cảnh tượng xuất hiện khi tất cả thần linh tử vong trong khoảnh khắc thế
giới bị hủy diệt.
Pho tượng không quan tâm đến dị tượng này, chỉ chậm rãi xoay người.
ễ ế ầ ắ ắ ầ
Nó nhìn Liễu Bình, mở miệng nói: “Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi có
thể đưa ra một điều kiện chiến đấu."
"Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."
Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình hình chiến đấu của những người
trước đó.
Một giây.
Tất cả quá trình hiện ra rõ ràng trong lòng, nhưng không phát hiện bất cứ sơ hở
nào.
Hắn giống như nam tử áo đen, hoàn toàn không nhìn ra pho tượng phá hủy tất
cả lá chắn phòng ngự bằng cách nào, sau đó giết chết nam tử áo đen ra sao.
Hình như trên người nó có một thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nào đó...
Liễu Bình bỗng mở to mắt, cười nói: “Hiện tại ta rời khỏi lồng giam, người cảm
thấy thể nào?"
Pho tượng lạnh lùng nói: “Quyết định của ngươi đã quá muộn, cuộc chiến lần
này không thể ngưng lại, nhưng người có thể nói ra điều kiện chiến đấu của
mình."
Liễu Bình gật gật đầu.- - Nhưng phải đánh với nó như thế nào?
"Dùng Hí Kịch Sư đi, nó là sức mạnh duy nhất có thể đối phó với cục diện
trước mặt."
Nữ sĩ Huyền Bí truyền âm.
"Không được, chúng ta chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư, mặt
sau còn một tù nhân chí ác, hiện tại dùng hết thì sau đó không có bất cứ nắm
chắc nào."
Liễu Bình nói.
"Nhưng người này không thể chiến thắng."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Để ta ngẫm lại..."
Liễu Bình lại rơi vào suy tư lần nữa.
Hoàn toàn không thể chiến thắng.
Chẳng lẽ thực sự có tồn tại như vậy? Không.
Tuy nó rất mạnh, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác khi nó đối đầu với tà ma thì vẫn
kém một khoảng.
Như vậy.
Thật sự không có biện pháp nào đối phó nó sao? Liễu Bình yên lặng cúi đầu,
trong lòng nhớ lại mỗi một tình cảnh, mỗi một động tác, mỗi một câu nói sau
khi pho tượng xuất hiện.
Ở đối diện.
ắ ế ế ấ
Pho tượng nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế chiến đấu, nói khẽ: “Ngươi còn
một chút thời gian cuối cùng, nếu không đề cập tới điều kiện chiến đấu thì
chẳng khác nào từ bỏ cơ hội lần này, cuộc chiến sẽ trực tiếp bắt đầu."
"Đương nhiên ta có điều kiện."
Liễu Bình nói.
"Nói."
Pho tượng nói.
"Cuộc chiến phải diễn ra ở thời đại của ta."
Liễu Bình nói.
"Ngươi xác định?"
Pho tượng hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Pho tượng nói: “Thời đại của ngươi... Để ta nhìn xem, đó là..."
Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, dần dần rơi vào trầm ngâm.
Trầm ngâm hóa thành trầm mặc.
Toàn bộ đại điện đồng thau hắc ám không còn bất cứ âm thanh nào.
Một lúc lâu sau.
Pho tượng bỗng đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi: “Vì sao người phải cứu vớt
tù nhân ở nơi đây? Á là tồn tại chí ác, chưa từng có tồn tại nào có thể hàng phục
ả."
"Nếu ngươi có thể nhìn thấy thời đại của ta, vậy nên hiểu rõ, chỉ cần ta cứu ả ra
ngoài thì ả không thể không chiến đấu để sinh tồn."
Liễu Bình nói.
Pho tượng nói: “Nói vậy, ngươi không phải là tới cứu ả, mà là muốn ả đi đối
kháng với những thứ kia."
"Đúng vậy."
Liễu Bình chấp nhận.
"Ngươi có chắc chắn sẽ khống chế được ả?"
Pho tượng hỏi.
"Ta đã biết được “Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, có biện pháp tương ứng
để khống chế ả."
Liễu Bình nói.
Pho tượng thu lại trường mâu, lui qua một bên, mở miệng nói: “Có thể người sẽ
chết trong tay, hoặc là mang theo ả rời đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này
nữa."
"Cảm tạ."
Liễu Bình chắp tay và nói.
Pho tượng trở về trên đài rồi đứng yên bất động.
Ầm ầm ầm ầm -- Toàn bộ đài điêu khắc chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mất
tăm hơi.
Gần như trong nháy mắt.
Giọng nữ xa xăm kia vang lên với ngữ điệu khó có thể tin: “Chuyện này không
có khả năng!"
"Vô số năm qua, không có ai chiến thắng được nó, cũng không ai có thể cắt
ngang cuộc chiến, càng không có tồn tại nào có thể trốn khỏi nơi này ––Vì sao
nó lại bỏ qua cho ngươi?"
Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao, mở miệng nói: “Nói ra vị trí của ngươi, ta cứu
người đi ra ngoài."
Bỗng nhiên.
Hai ngón tay lạnh như băng ấn lên sau cổ hắn.
Giọng nữ kia áp sát lỗ tai hắn mà vang lên: “Nói ra bí mật của ngươi, vì sao nó
buông tha cho ngươi?"
Thân thể Liễu Bình chấn động, lập tức không thể động đậy.
Ở phía sau hắn, ả ta đang một tay vác rổ, tay còn lại ấn lên sau cổ hắn, thúc
giục: “Mau nói đi, vì sao thủ vệ lồng giam không công kích ngươi? Ta nhất định
phải biết bí mật này."
Liễu Bình im lìm mà cười cười.
"Để ta đoán xem, xiềng xích của ngươi đã bị ta mở ra, sở dĩ không dám rời đi là
vì pho tượng này là vô địch, cả ngươi cũng không dám đào tẩu, sợ nó ra tay với
người, có đúng không?"
Hắn nói.
Giọng điệu của nữ tử trở nên âm trầm, ả nói: “Đúng là thế, mau nói biện pháp
đối phó nó cho ta biết."
Liễu Bình nói: “Ta tới cứu ngươi, ngươi đi theo ta là được, sau này ta lại chậm
rãi nói cho ngươi."
"Sau này lại nói cho ta?"
Nữ tử lộ ra nụ cười châm chọc, mở miệng nói: “Xem ra người thật sự có được
Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, nó xác thật là pháp môn khống chế những
tù nhân chúng ta “Nhưng người cho rằng ta sẽ để người khống chế?"
Liễu Bình thành khẩn nói: “Đây là một giao dịch, ta cứu người ra ngoài, ngươi
và ta cùng đi đến Luyện Ngục, sau khi mọi chuyện hoàn thành thì người và ta
thanh toán xong."
ế
Nữ tử nói: “Không, không có giao dịch gì cả, nếu ngươi không nói bí mật của
pho tượng ra thì ta sẽ tra tấn người ngay tại đây, thẳng đến sinh mệnh của ngươi
hao hết, thế giới của ngươi cũng hoàn toàn hủy diệt mới thôi."
"Cái này không giống với lời nói ban đầu của chúng ta."
Liễu Bình nhún vai và nói.
Hắn suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi như vậy sẽ làm ta thất vọng."
Nữ tử cười khẽ, áp sát bên tai hắn và nói: “Hiện tại ngươi không thể thả ra thẻ
bài kia đúng không, ta ở bên cạnh nhìn, vẫn đang đợi cơ hội –– Hiện tại rốt cuộc
ngươi cũng rơi vào tay ta."
Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi thở dài và nói: “Ta thực thất vọng."
Danh Sách Chương: