Hai mươi giây sau.
Tả đại nhân tỉnh lại.
Liễu Bình đẩy cửa đi vào.
Hai người đi đến cổng tòa nhà.
Liễu Bình đi ngược trở lại, Tả đại nhân tiếp tục đi về phía trước.
Rắc.
Cửa văn phòng mở ra.
Liễu Bình đi vào, đóng kỹ cửa lại rồi đi đến bên cửa sổ.
Sơ Vân Thường im hơi lặng tiếng xuất hiện, cùng hắn nhìn ra hướng bên ngoài.
Chỉ thấy Tả đại nhân chưa đi được bao xa thì đã bị đám sát thủ kia bao vây.
Một giây sau.
Đầu người phóng lên cao.
Đường phố lập tức hỗn loạn.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc la hòa lẫn với nhau.
Đám sát thủ kia nhân cơ hội lui lại.
"Ta nhớ người đã nói, Võ Minh là trung tâm quyền lực của thế giới, quản lý
toàn bộ vũ lực cao cấp của thế giới."
Liễu Bình hỏi.
Sơ Vân Thường nói: “Đúng vậy, nhưng lấy thân thể hiện tại của họ Tả thì càng
giống một thiếu niên, mà không phải hắn."
"Người này vừa chết thì ngụy trang cũng sẽ biến mất."
Liễu Bình nói.
Chỉ chốc lát sau.
Tòa nhà Võ Minh lao ra vài tên võ giả trấn thủ.
Bọn họ vây quanh nhìn thoáng qua thi thể.
Có người thất thanh kêu lên: “Là quan viên của chúng ta! Có người giết quan
viên Võ Minh ngay trên đường!"
Toàn bộ con đường lập tức im ắng đi.
Một bầu không khí túc sát lặng lẽ sinh ra.
"Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Đi, lập tức trở về võ quán, dán thông báo đóng cửa quán được Tả đại nhân ký
tên đóng dấu ra."
Liễu Bình nói.
"Hắn đã chết, thông báo còn hữu dụng không?"
Sơ Vân Thường lo lắng hỏi.
Liễu Bình lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ có lẽ là vô dụng, nhưng vì giúp chúng ta mà
hắn bị sát thủ của ba mươi hai võ quán giết chết ––"
"Lần này nhất định hữu dụng!"
Hắn nhìn thoáng qua tình hình ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay với Sơ Vân Thường.
Sơ Vân Thường giúp hắn cởi chế phục này ra, mặc vào cho nữ quan viên lần
nữa.
Lúc này tất cả mọi người bị chuyện xảy ra trên phổ hấp dẫn, chỉ một thoáng, tòa
nhà Võ Minh không còn ai nữa.
Hai người chuồn ra từ một cánh cửa nhỏ phía sau, nhanh chóng rời khỏi nơi
này.
Ở phía trước.
Trên đường phố.
Một quan viên Võ Minh quỳ xuống, thoáng tìm kiếm trên thi thể của Tả đại
nhân.
Một thỏi vàng lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.
Mọi người tiến tới quan sát, chỉ thấy trên thỏi vàng có viết một hàng chữ: “Ân
công ty thị, nghĩa bạc vân thiện."
Trên con đường.
Trong cơn mưa dầm, một thi thể nằm trên mặt đất.
Chung quanh đã được dọn sạch.
Ba lão giả đi ra từ tòa nhà Võ Minh như chúng tinh khủng nguyệt, chậm rãi đến
trước thi thể.
Bọn họ nhìn thi thể trên mặt đất.
"Đã điều tra xong chưa, ai giết người của chúng ta?"
Một lão giả chống gây hỏi.
"Đám sát thủ của Ám Đạo Đường."
Một quan lại cung kính nói.
"Bọn chúng muốn chết?"
Một lão giả mắt hí khác hỏi.
ầ ắ ầ
"Có lẽ mục tiêu ban đầu không phải là Tả đại nhân, chắc là xảy ra sai lầm ở đâu
rồi."
Một quan viên khác nói nhỏ.
Ánh mắt mọi người lập loè, trên mặt đều có chút mất tự nhiên.
Hôm nay sẽ xảy ra cái gì? Ba đại nhân vật vốn đều đã hiểu rõ trong lòng.
Ai ngờ xảy ra chuyển biến bất ngờ, lại xuất hiện chuyện như thế này.- - Nhưng
vì sao kia chứ? Thỏi vàng kia bị trình lên.
Tám chữ “Ân công ty thị, nghĩa bạc vân thiên"
lập loè ánh hào quang kim sắc.
Lão giả thứ ba ho khan một hồi, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Ai có thể nói
cho ta biết, những lời này là có ý gì không?"
Một quan lại trông có vẻ khôn khéo có khả năng tiến lên hành lễ, mở miệng nói:
“Đã điều tra rõ, hôm nay người của võ quán Huyết Tâm Lưu có tới tìm Tả đại
nhân."
"Khi bọn họ khảo nghiệm sinh tồn thì được Tả đại nhân quan tâm."
"Thậm chí Tả đại nhân còn dùng ẩn, ký tên chấp thuận đơn xin đóng cửa quán
của bọn họ."
“Cuối cùng Tả đại nhân tự mình đi ra từ tòa nhà để đối mặt với đám sát thủ, sau
đó “Bất hạnh gặp nạn."
Ba gã lão giả rơi vào trầm mặc.
Mọi người chung quanh cũng rơi vào trầm mặc.
Chẳng lẽ họ Tả này thật sự có lòng chính khí, không muốn nhìn thấy Huyết
Tâm Lưu bị võ quán khác xa lánh, bao vây tiễu trừ, rồi tiêu diệt?
"Buồn cười, ta không tin --"
Lão giả mắt hí kia lạnh lùng nói.
Lão đang muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên, trên thi thể truyền đến tiếng
chuông máy truyền tin.
Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Ai lại gọi điện thoại đến vào lúc này? Đây chính là manh mối cực kỳ mấu chốt!
Một quan lại đi ra trong đám người kia, bẩm báo: “Các vị đại nhân, ta là thông
tin viên bộ kỹ thuật, không biết ta có thể ^_^ “Mau!"
Lão giả không ngừng ho khan kia thúc giục.
"Tuân lệnh, đại nhân."
Quan lại kia lập tức ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lấy máy truyền tin ra từ túi
quần của thi thể.
"Có một chỗ hư hao, nhưng muốn sửa cũng rất đơn giản."
ắ ấ ồ ắ ế
Hắn ta lấy công cụ rồi nhanh chóng mở điện thoại ra, lại lắp thiết bị nào đó bên
trong lại lần nữa.
Sau đó hắn ta ấn phím nghe.
Đô –– đô –– đô -- Trong tiếng mưa gió, trong loa vang lên một giọng nói đắc ý:
“Người đáng chết cũng đã chết, hiện tại làm phiền nói cho chúng ta biết, nữ võ
sư Huyết Tâm Lưu Phái rốt cục trốn nơi nào?”.
Vẻ mặt mọi người hơi thay đổi.
Giết một quan viên Võ Minh, sau đó công nhiên dò hỏi tung tích của một người
võ sư.
Đây là uy hiếp toàn bộ Võ Minh ngay trước mặt mọi người? Từ khi nào mà ám
sát đã trở nên quang minh chính đại như vậy? Không sai, các ngươi đã chuẩn bị
trên dưới hết cả, nhưng không ai cho phép các ngươi giết quan! Thật cho là lấy
tiền ra là Võ Minh chính là nô lệ của các ngươi? Giọng nói kia trong máy truyền
tin thật lâu sau mà vẫn không nhận được đáp lại, cứ như nhận thấy không thích
hợp, bên kia lập tức cắt máy.
Lặng ngắt như tờ.
Trong vô số năm qua, lần đầu tiên, Võ Minh bị người ta uy hiếp ngay trước mặt
mọi người.
Không chỉ giết một quan viên, còn trực tiếp dò hỏi tung tích của võ sư khác.
Quả thực là một cú vả mặt chưa bao giờ có.
Lão giả chống gây chậm rãi nói: “Những võ quán và sát thủ đó, hình như đã
quên rốt cục Võ Minh đang làm gì.”.
Lão giả mắt hí mở miệng nói: “Đúng vậy, thật sự muốn lật trời đây mà."
Lão giả không ngừng ho khan nhìn chung quanh, chỉ thấy trên mặt các thuộc hạ
đều hoặc nhiều hoặc ít có chút tức giận.
Lão ta suy nghĩ, sau đó nói: “Tuy có chút đáng ngờ, nhưng việc cấp bách là dẹp
sạch Ám Đao Đường kia, xử quyết kẻ động thủ trước mặt mọi người nhằm răn
đe cảnh cáo."
"Đồng ý."
"Vậy bình định Ám Đạo Đường trước, đồng thời kéo tơ lột kén, làm rõ hết mọi
chuyện."
"Tiểu võ sư Huyết Tâm Lưu Phái kia đâu?"
"Nếu Tiểu Tả lấy mạng mình để trợ giúp nàng, vậy để nàng tồn tại đi, dù sao..."
"Cho dù nàng có hiềm nghi gì, cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của chúng
ta."
Ba gã lão giả nhanh chóng quyết định mọi chuyện
Danh Sách Chương: