“Nhìn chung quanh."
Liễu Bình tương lai nói.
Liễu Bình đứng trên tửu lâu, dựa vào lan can rồi trông về phía xa.
Toàn bộ thế giới không có một bóng người.
Chỉ có hắn và hắn của tương lai trên thế giới này.
Ở ngoài thế giới chỉ còn lại trống rỗng và hư vô vô tận.
Thậm chí thế giới này cũng lộ ra một cảm giác cô tịch sâu sắc, cứ như trừ thế
giới trước mắt ra thì không còn gì tồn tại.
Liễu Bình cảm thấy có chút hít thở không thông, không khỏi thở hổn hển mấy
ngụm.
Hắn của tương lai tùy tiện chuyển động cánh tay, lập tức cuốn chén trà trên bàn
tới tay.
Hắn bung chén trà nhẹ nhàng nhấp một hớp, lẩm bẩm nói: “Thế giới chi Thuật,
tay áo càn khôn -- ta vốn không biết những thứ này."
"Ta mới học không bao lâu."
Liễu Bình nhún vai và nói.
"Cho nên hiện tại ta biết ––Nhìn xem, ngươi ở trung gian của Quá khứ và
“Tương lại, có thể thay đổi hai đầu thời gian, đây là cơ hội khó được cỡ nào."
Liễu Bình tương lại nói.
"Ngươi đứng ở tương lai chờ ta làm việc sao? Bản thân ngươi không làm cái gì
à?"
Liễu Bình chống nạnh mà nói.
"Nói cái gì vậy, ta chính là người, là người của tương lai."
Liễu Bình tương lai cười nói.
Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng kêu làm người ta sởn tóc gáy.
Hai Liễu Bình đều đứng lên.
Từng mảnh lân giáp màu đen hiện ra từ hư không, bay lên trên người hắn của
tương lai.
"Nghe này, khi ta phong ấn nó, quả liền thay đổi, Tứ Đại Pháp Tắc sẽ đá ngươi
về quá khứ ––kẻ địch của ta cũng sẽ tìm mọi cách đưa sức mạnh vào quá khứ,
ngươi phải ngăn cản nó!"
Liễu Bình tương lai nói.
"Ta?"
ễ
Liễu Bình nói.
"Ta phải ở lại đây chiến đấu, cho nên chỉ có thể là ngươi –– thật ra nói đến cùng
vẫn là bản thân ta -- Dự triệu đã được kích hoạt, mà sức mạnh Mộng Cảnh coi
người làm cột mốc, đưa người đi đến thời khắc đặc biệt nào đó."
Liễu Bình tương lai nói.
Câu nói vừa dứt.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Liễu Bình ở Mộng Cảnh một cái.
Liễu Bình lập tức biến mất khỏi tửu lâu.
Trong một mảnh hư vô.
Trong hư không hắc ám tràn ngập gió.
Ở bên dưới là con sông dài thời gian vô biên vô hạn.
Vô số đoạn ngắn lịch sử không ngừng thoáng hiện trong con sông dài, hiện ra
tất cả những chuyện xảy ra trên tuyến thời gian này.
Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên.
Hắn cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lại cuối con sông dài.
Một tiếng gào rống đinh tai nhức óc truyền khắp thập phương: “A, phong ấn
cho ta!"
Chỉ thấy ở đoạn sông thời gian phương xa, một thân thể khổng lồ nối liền trời
đất chợt hiện ra.
Nó khoác một bộ chiến giáp bằng vảy đen nhánh, miệng phát ra tiếng gào rống
vô cùng thống khổ, cứ như đang tranh đấu chung cực với cái gì.
Đó là hắn của tương lai! Hắn lấy chiến giáp vảy đen thật lớn kia phát động “Cô
Mệnh”, phong bể thứ gì đó! Liễu Bình lẳng lặng quan sát, trong lòng bỗng sinh
ra một cảm giác sợ hãi không gì sánh kịp và khó có thể ức chế.
Rốt cục là thứ gì! Nó có thể hủy diệt chúng sinh và vạn vật, thậm chí tất cả thế
giới! Rốt cuộc là dạng tồn tại gì có thể làm được đến bước này? Những chúa tể
Ác Mộng và những tận thế đó đều không phải đối thủ của nó sao? Từng hàng
chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Lấy hai lớp sức mạnh là “Dự triệu và
trái cây Mộng Cảnh', ngươi sẽ đi đến thời khắc nào đó trong quá khứ."
"Đó là một sự kiện làm người cảm thấy vô cùng tiếc nuối."
"Ngươi nhất định phải thay đổi nó."
"-- Bởi vì chỉ khi thay đổi nó, người mới có thể dừng lại thêm một đoạn thời
gian ở quá khứ, mà kẻ địch của người đang nghĩ cách ảnh hưởng quá khứ!"
"Ngươi phải làm được chuyện này."
"Nếu người thất bại, tất cả những thứ trên tuyến thời không này sẽ không được
thành lập, mà ngươi cũng bị Tứ Đại Pháp Tắc tiêu diệt."
ắ ầ
"–– Bắt đầu!"
Trong nháy mắt, Liễu Bình biến mất khỏi hư không.
Một mảnh yên tĩnh.
Liễu Bình mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, trên người
đều là vết thương.
Nơi này là bệnh viện.
Hắn nằm trên giường yên lặng hồi tưởng.- - Đây là thời điểm nào trong quá
khứ? Đã xảy ra chuyện gì? Bỗng nhiên, một đoạn ký ức dần hiện lên trong đầu
hắn.
"... Nhớ ra rồi."
Liễu Bình lẩm bẩm.
Đây là một lần hắn thâm nhập thế giới nào đó trong thời đại quá khứ, nghiên
cứu sự kiện Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể.
Lúc ấy ý thức của thế giới này vừa ra đời không lâu, mà một chúa tể Ác Mộng
đã tiến đến hủy diệt tất cả, đoạt lấy tài nguyên và chúng sinh.
Lúc ấy hắn nhận định tất cả chúa tể Ác Mộng đều là ý chí thế giới, bởi vậy chỉ
hơi hỗ trợ chống cự một chút.
Khi hắn phát hiện không thể chiến thắng chúa tể Ác Mộng kia, đành phải cao
chạy xa bay, để mặc thế giới này bị hủy diệt.
Rất nhiều năm sau hắn mới kinh ngạc phát hiện một điều.
–– Thế giới này là vô tội.
Linh hồn của nó vừa mới ra đời, nếu được dẫn đường chính xác, nói không
chừng sẽ trở thành trợ lực của hắn.
Tất cả mọi thứ ở nơi này cũng sẽ không bị hủy diệt.
Còn có một sự kiện càng quan trọng.
Thế giới này... Hình như cất giấu bí mật nào đó.
Liễu Bình nghĩ kỹ tiền căn hậu quả, thân thể chợt lóe đã biến mất khỏi giường
bệnh.
Hắn lập tức xuất hiện ở cửa một tòa thần miếu cách đó mấy ngàn dặm.
"Không sai, là nơi này."
Hắn nói nhỏ một câu, đứng ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau.
Thần miếu truyền đến tiếng khóc nức nở rất nhỏ.- - Đó là một Thế Giới Loại
Sinh Mệnh Thể mới sinh, bởi vì nhận thấy thần linh của mình đều đã chết trận,
không thể chống lại tên chúa tể Ác Mộng kia cắn nuốt, mắt thấy sắp cùng bị
hủy diệt theo thế giới, cho nên bắt đầu khóc thút thít vào thời khắc cuối cùng.
Liễu Bình đẩy cửa đi vào.
ấ ầ ế ắ ế
Chỉ thấy thần tượng trong đại điện đã sập, ánh nến cũng tắt hết.
Tùng hàng ghế dựa lắc lư trên không, cũng không có người nào tiến đến bái lạy
thần linh, chỉ có một thân thể bé nhỏ ngồi ở hàng thứ nhất, không ngừng nức nở
thút thít.
"Cần hỗ trợ không?"
Liễu Bình hỏi.
Bóng người kia bỗng dùng khóc thút thít, xoay người nhìn về phía Liễu Bình.
Đây là một cô bé mặc váy ngắn, cắt mái bằng, trong đôi mắt màu lam nhạt tràn
đầy tuyệt vọng.
"Xin lỗi, xin hỏi ngươi là ai?"
Nàng hỏi.
"Ta là Liễu Bình, một Thế Giới chi Chủ đi ngang qua."
Liễu Bình nói.- - Ở thời đại này, hắn vốn chỉ là một cao thủ nhân loại thực lực
lên đến đỉnh cao.
Nhưng mượn dùng Dự triệu và Mộng Cảnh' làm lại một lần, hiện giờ hắn đã là
Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể.
Năm đó hắn chưa từng đối thoại với cô bé... Nhưng hiện tại, hắn có tư cách nói
chuyện.
"Thế giới của ta đã sắp bị hủy diệt."
Cô bé nói.
"Sự thật rất rõ ràng, chúa tể Ác Mộng kia theo dõi thế giới của ngươi, nhưng ta
ấy à, trùng hợp là rất chán ghét chúa tể Ác Mộng, cho nên nếu người bằng lòng
thì ta sẽ mượn thế giới của người làm chiến trường để gặp nó một lần."
Liễu Bình nói.
"Đương nhiên ta bằng lòng, người giúp ta, ta ghi khắc trong tâm."
Cô bé trịnh trọng hành lễ và nói.
"Ngươi tên là gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta còn chưa có tên, người thì sao?"
"Ta tên là Liễu Bình."
"Liễu Bình?"
"Đúng vậy, chúng ta cùng đi giết chúa tể Ác Mộng kia đi."
"Được, có lẽ ta không thể giúp được gì, tất cả thần linh của ta đều đã chết trận
hết rồi."
"Không sao, cổ vũ cố lên cũng là một cách hỗ trợ rất tốt, có thể tăng cường lòng
tin cho ta."
ể ắ
“Chúng ta có thể thắng không?"
"Lỡ như đánh không lại, ta có cách dẫn theo người chạy trốn."
"Thật sao?"
"Giả, thế giới của người đều ở chỗ này, có thể trốn đi đâu chứ, muốn trốn cũng
chỉ có ta trốn được thôi."
“Đừng khóc, ta nói giỡn thôi."
"Này, đừng khóc, ta sai rồi được chưa, lần này ta nhất định tận lực chiến đấu."
Danh Sách Chương: