Sương mù.
Sâu trong lớp sương mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy kiến trúc tàn phá cách
đó không xa.
Liễu Bình hoạt động cổ tay.
Bách Nạp Đao nhảy dựng lên từ bên hông, dùng lại trong tay hắn.
"Cẩn thận – –Không một đồng bọn nào của ngươi có thể xuất hiện ở chỗ này,
ngươi phải hết sức cẩn thận."
Tên đao phát ra tiếng vang ong ong.
"Ta biết, những nơi này cũng thật kỳ quái, không có lấy một người, còn quái vật
đâu?"
Liễu Bình vừa nói vừa nhìn ra chung quanh, lại phát hiện không nhìn thấy cái
gì.
Hắn đổi trường đao từ tay trái sang tay phải, bước từng bước một đi đến kiến
trúc kia.
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Rất nhanh Liễu Bình đã xuyên qua sương mù, đến trước tòa kiến trúc kia.
Hắn ngửa đầu nhìn lên nó -- Vô số những thân thể nhân loại vặn vẹo, dây dưa,
quay quanh nhau, cấu thành một đại thụ che trời.
Nhưng đại thụ này cứ như gặp phải tổn thương quá dữ dội, bị chặt đứt sạch sẽ
từ vị trí hơn mười mét, để lộ ra vô số huyết nhục mấp máy bên trong.
"... Nói thế nào đây, hiện tại ta càng có nhận thức rõ ràng đối với “Ác Mộng."
Liễu Bình ôm trường đao và lẩm bẩm.
Hắn xoay người đi sâu vào trong sương mù.
Chỉ chốc lát sau.
Sương mù tản ra -- Liễu Bình phát hiện hắn lại về tới trước đại thụ huyết nhục
kia.
"Hả? Đã trở lại?"
Liễu Bình nhìn thoáng qua cái cây kia, lại rời khỏi nó lần nữa, đi sâu vào trong
sương mù.
Qua vài phút.
Hắn phát hiện trong sương mù phía trước cứ như có cất giấu một cái bóng đen.
Đi lên trước quan sát -- Vẫn là đại thụ huyết nhục kia.
Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.
ắ ể ắ
Hắn không thể rời đi khỏi phạm vi bao phủ của cây đại thụ này? Hắn chậm rãi
đứng yên trước đại thụ, cầm trường đao lên nhanh chóng vẽ ra mấy hàng chữ
trên mặt đất: “Ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy bước, đến dưới tàng cây này."
Viết xong, hắn lập tức thu đao, lại đi vào trong sương mù lần nữa.
Một lát sau.
Liễu Bình xuất hiện từ trong sương mù, lại đứng trước đại thụ lần nữa.
Hắn nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy mặt đất là một mảnh bằng phẳng, không có
bất cứ dấu vết gì.
"Nói cách khác... Đây là một đại thụ huyết nhục khác?"
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó dựa theo con đường từng đi qua, lại đi đảo ngược trở
về.
Chỉ chốc lát sau.
Hắn đếm số bước chân, khống chế được phương hướng, đi được ba nghìn sáu
trăm năm mươi bảy bước thì rốt cuộc cũng đến nơi trước đó.
Ở dưới đại thụ kia -- Không có bất cứ văn tự gì.
Rõ ràng hắn có viết một chữ ở chỗ này! Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, rút đao ra,
lại viết xuống một hàng chữ lần nữa: “Ngươi là cái gì?"
Viết xong, hắn đao thu, lui ra ngoài vài bước rồi đứng yên.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Mười giây.
Ánh mắt Liễu Bình thật tập trung.
Chỉ thấy mặt đất mấp máy một hồi, tựa như miệng vết thương khép lại-- Chữ
nhỏ trước mắt hắn theo đó mà biến mất.
"Kỳ quái... Chẳng lẽ ta đứng trên thân thể thứ gì?"
Liễu Bình lập tức lại đi xem đại thụ kia.
Chỉ thấy chỗ tiếp xúc giữa cái cây và mặt đất thật kín kẽ, không có bất cứ dấu
vết gì, hiện giờ nhìn lại thì không giống như một cái cây.
Ngược lại nó như là nhú thịt thật lớn nào đó mọc ra từ thân thể.
Liễu Bình thở dài, cẩn thận thu trường đao lại, lẩm bẩm: “Ghét nhất là mấy thứ
không biết là cái gì này, không có cách nào đối phó với chúng, cả tình báo cũng
phải bắt đầu thu thập lại từ đầu."
Thật ra nghiêm túc suy xét mà nói, khối váy đen kia kéo hắn tới nơi này.- - Vì
sao? Nó phải có mục đích gì đúng không.
ắ ố ố ễ
Nó kéo hắn tới nơi này, rốt cục là muốn làm gì? Liễu Bình đi vòng quanh cái cá
-- Không, hiện tại không biết nó là thứ gì.
Tóm lại, Liễu Bình đi vòng quanh nó vài vòng, lại không có bất cứ phát hiện gì.
Hắn đứng ở trước “Cây”, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ yêu cầu sức mạnh gì để
kích hoạt nó?"
Một vệt thánh quang bay ra từ trên tay hắn, dừng lại trên “Cây”.
Thân thể những nhân loại trên “Cây"
này dần dần động đậy.
Nhưng chúng mấp máy vài cái rồi lại dừng lại bất động lần nữa.
Hữu dụng! Chỉ là trình độ này còn chưa đủ! Liễu Bình suy nghĩ, sau đó đôi tay
vẩy đầy thánh quang, như không cần tiền mà quăng vào cái “Cây"
này.
Được nhiều thánh quang như vậy xoa dịu, “Cây"
rốt cuộc không ngừng mấp máy.
Nó dần dần sinh ra quy luật nào đó.- - Giống như sống lại.
Cả cái “Cây"
càng ngày càng mấp máy điên cuồng, nhìn rất kinh tâm động phách, cứ như sẽ
nứt toạc ra vào bất cứ lúc nào.
Liễu Bình giơ đao lui về phía sau vài bước, mở miệng nói: “Này, huynh đệ,
chậm một chút đi, ngươi đừng chơi quá trón –– nhảy ra một con quái vật là ta
không nương tay đâu đấy."
Vừa dứt lời.
Cái “Cây"
tạo ra một khe hở.
Khe hở này không ngừng kéo dài qua hai bên, để lộ một bộ xương khô huyết
sắc được giấu bên trong.
Những thân thể nhân loại cấu thành “Cây"
đó đồng thời mở mắt ra, miệng phát ra hàng tỉ tiếng rên rỉ thống khổ.
"Cây"
càng mấp máy điên cuồng.
Nó không ngừng đè ép về phía trước, đẩy bộ xương khô huyết sắc kia ra ngoài.
Trong nháy mắt bộ xương khô huyết sắc rời khỏi “Cây”, cả cái “Cây"
lập tức an tĩnh lại.
Chung quanh rơi vào tĩnh mịch.
ễ ằ ằ ế ắ
Liễu Bình nhìn chằm chằm vào bộ xương khô huyết sắc kia -- Nó chậm rãi rơi
xuống từ không trung, rớt ở trước mặt Liễu Bình không xa, lại không phát ra bất
cứ tiếng vang gì.- - Sau đó nó bất động.
Liễu Bình nhìn thêm vài lần, chỉ thấy bộ xương khô huyết sắc này tuy nhìn có
chút dữ tợn, nhưng không có khí tức, cũng không có dao động sức mạnh nào cả.
Giống như một vật chết.
"Không thích hợp... Ta của quá khứ tốn công như vậy để ẩn giấu nơi này, chẳng
lẽ chỉ vì để ta của hiện tại xem bộ xương khô này?"
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Hắn suy nghĩ, sau đó đi lên phía trước, thử chạm vào bộ xương khô huyết sắc
kia.
Gần như trong nháy mắt --- Bộ xương khô đột nhiên nhảy dựng lên, khoanh
chân mà ngồi, nghiêm túc mở miệng nói: “Xin đừng ra tay, mặc kệ là kẻ đến từ
đâu, khi người đụng vào bổn sản phẩm thì bổn sản phẩm đã xác định thân phận
của ngươi."
"Ngươi là –– Được rồi, ta là ai?"
Liễu Bình nói.
"Không biết."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
"Vậy ngươi xác định thân phận của ta như thế nào?"
Liễu Bình nói.
"Nơi đây là mảnh đất hoang phế hiểm thấy trong Ác Mộng, không có bất cứ giá
trị gì, cho nên cũng tương đối an toàn, thích hợp cho kẻ trở về như các ngươi đổ
bộ tại đây nhất."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
"Kẻ trở về?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, nơi này từng thuộc về thế giới nhân loại, nhưng hiện tại đã không có
ai trở lại được nữa –– mỗi một người có tư cách trở về Ác Mộng đều là tài phú
trân quý nhất của nhân loại."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
"Vậy ngươi lại là cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta là –– từ từ! Có thứ gì lại đây."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
ầ ề ế ế
Sâu trong không trung tràn ngập sương mù dần truyền đến một tiếng gió gào
thét.
Hình như có thứ gì sắp tới.
Trong lòng Liễu Bình dần sinh ra một cảm giác không thể chống cự.
Tất cả mọi thứ bị lột đi, chỉ còn lại một loại cảm xúc điên cuồng lan tràn dưới
đáy lòng.- - Là tuyệt vọng.
Chỉ là một tia khí tức trên bầu trời thôi đã khiến người ta sinh ra cảm giác như
vậy, nếu chờ nó hiện thân, còn không biết sẽ là tình huống thế nào.
Liễu Bình hoàn toàn có thể thề, cả đời hắn chưa bao giờ gặp được tồn tại đáng
sợ như vậy.
Danh Sách Chương: