Lão nhân nói một hồi thì trong mắt lộ ra một chút sinh động, sau lưng bỗng
sáng lên một tầng quang huy.
Nam nhân và nữ nhân nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc.
"Trong bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt lần nếm thử, ngài luôn không hiện
thân, chẳng lẽ lần này ngài tính tự mình lên sân khấu để giúp hắn một tay?"
Nữ nhân hỏi.
"Bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt người chiến đấu đó đều không đi đến được
bước này như hắn."
Lão giả nói.
"Tuy hắn là người đi xa nhất, nhưng hắn đã tới trước mặt tà ma, nếu trận kế tiếp
thất bại thì tuyến thời gian cũng hoàn toàn xong rồi."
Nam nhân nói.
"Một khi ngài hiện thân thì sẽ bị tà ma biết được sự tồn tại của ngài, về sau ngài
nhất định sẽ lâm vào nguy hiểm."
Nữ nhân cũng khuyên nhủ.
"Hy sinh là một trong những giáo lí của ta–– Dù sao chúng sinh thậm chí thần
linh và thánh linh đều trả giá tất cả, vậy mà những pháp tắc chúng ta lại không
chịu mạo hiểm một chút sao? Không, như vậy thì không có cách nào chiến
thắng tà ma."
Lão nhân uống cạn rượu trong ly, đứng lên rồi đi ra ngoài quán bar.
Nam nhân lấy đồng tiền xu ra ném lên bàn và nói: “Ta đưa ngài trở lại thời khắc
kia."
Lão nhân không quay đầu lại mà nói: “Ừm, làm phiền các ngươi."
Phanh! Cửa quán bar khép lại.
Nam nhân trầm ngâm mà nói: “Bà xã, em cảm thấy thế nào?"
Nữ nhân nâng ly rượu lên và nói: “Anh khống chế cho tốt tất cả thời gian, khi
cần thiết thì em sẽ đi tiếp úng thượng đế."
"Làm vậy thì chúng ta cũng rơi vào trong đó."
Nam nhân thở dài và nói.
"Sức mạnh hỗn độn chưa thức tỉnh... Chúng ta cũng phải ganh đua một phen."
Nữ nhân nói.
Nói xong thì nàng cũng biến mất khỏi nơi đó.
Nam nhân lại châm một điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu rồi nói nhỏ: “Gặp
quỷ, thật gặp quỷ, ta còn chưa tin nổi đây này... Chúng ta sắp đối đầu chính diện
với tà ma."
Hắn đè lại đồng tiền xu trên bàn, trên mặt dần dần tăng thêm vài phần chiến ý.
Thời khắc kia.
"Hiện tại ta bắt đầu truyền cho ngươi thuật đúc giáp."
Nữ nhân nói.
Liễu Bình quỳ một gối xuống đất, bắt chước tư thế và biểu cảm của Ác Mộng
chi Vương, cung kính nói: “Tuân mệnh."
Nữ nhân gật gật đầu, duỗi tay nhẹ nhàng điểm một cái ở giữa mày hắn.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới, lấy tốc độ không thể thấy rõ
mà liên tục thoáng hiện trên hư không: “Ngươi là tồn tại đầu tiên trong lịch sử
được truyền thụ tri thức của kỷ nguyên tiếp theo."
"Đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong vô số thế giới song song và thế giới đa
nguyên, nó mang ý nghĩa:”.
"Chúng sinh vốn dĩ chắc chắn sẽ bị đào thải lại đạt được tình báo và tri thức cơ
bản của kỷ nguyên tiếp theo."
"Việc này quá điên cuồng, vi phạm thiết luật luân phiên của kỷ nguyên."
"Bổn giao diện thao tác anh linh lợi dụng toàn bộ sức mạnh “Lừa Gạt và Đặc
Hiệu Sư của ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt nó thêm thời gian năm giây."
"Xin hãy lập tức thoát đi trong năm giây này."
"Năm giây sau, Đặc Hiệu Sư cũng không còn hiệu lực trước mặt nó!"
Liễu Bình nhìn lướt qua, trong lòng hiện lên vô số ý niệm.
Năm giây sau.
Không thể lại dùng “Đặc Hiệu Sư"
để lừa gạt đối phương.- - Chỉ dựa vào hắn, muốn đánh nhau với ả thì hoàn toàn
không phải đối thủ.
Cho nên không muốn chết thì phải đào tẩu trong vòng năm giây.
Nhưng hắn có thể chạy trốn tới nơi nào chứ? Qua thêm một lát, Ác Mộng chi
Vương nhất định sẽ cảm thấy thời gian chờ đợi quá dài.
Một khi Ác Mộng chi Vương hơi thăm dò thì tay áo càn khôn cũng không ngăn
được gã.
Tất nhiên gã sẽ phá vỡ không gian kia, trở lại nơi này lần nữa.
Ác Mộng chi Vương là tồn tại cường đại nhất trong tất cả Ác Mộng, chín trăm
triệu sáu ngàn năm qua, gã ăn được vô số linh hồn, chưa từng có ai chiến thắng
được gã.
Cộng thêm quái vật hóa thành nữ nhân trước mắt.
Chúng liên thủ thì quả thực là vô địch trong hàng tỉ thế giới, hắn có thể trốn đi
đâu? Vĩnh Dạ và Luyện Ngục Thần Trụ không ngăn được chúng nó.
Không có gì ngăn cản được chúng.
Tất cả đều xong rồi.
Trong hư không nhảy ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Một giây đã qua, còn lại
bốn giây."
Đầu óc Liễu Bình trống rỗng, trong lòng bỗng hiện ra một ý niệm.
Không thể trốn.
Trốn chính là chết.
Ở lại cũng là chết! Hắn không tiếp tục ngẫm nghĩ giây nào nữa mà lập tức đưa
thần niệm vào thế giới tay áo càn khôn, thầm truyền âm bằng giọng nói của nữ
nhân: “Người hầu của ta, từ chín trăm triệu năm trước tới nay, cũng không biết
rốt cục thực lực của ngươi đã như thế nào, hiện tại người dùng hết sức đánh ra
một kích vào hư không, để ta nhìn xem ngươi đã tới được trình độ nào –– đây là
mệnh lệnh!”.
Hai giây.
Ác Mộng chi Vương yên lặng lắng nghe xong, cung kính mà nói: “Thưa vâng."
-- Cẩn thận tính toán thì từ lúc Liễu Bình thu gã vào nơi này chỉ vừa qua mấy
chục giây, còn chưa đến một phút.
Hiện tại chủ nhân phát ra mệnh lệnh, gã cảm thấy mình phải vâng theo.
Cũng là lúc để chủ nhân nhìn xem sức mạnh mà gã nắm giữ trong chín trăm
triệu năm qua!
Một giây.
Liễu Bình bỗng ngẩng đầu, nhìn nữ tử.
Nữ tử không nghi ngờ hắn, chỉ lo nói: “Chờ người tiêu hóa xong thuật đúc giáp
thì ta sẽ lấy sức mạnh của mình rót vào thân thể của ngươi, để ngươi có thể đúc
thành giáp này."
Liễu Bình cung kính đáp: “Chủ nhân, ta có một vật muốn hiện lên."
Đã đến lúc.
Liễu Bình giơ tay lên nhẹ nhàng run động.
Đúng lúc này, Ác Mộng chi Vương dùng hết sức đánh ra một kích về hướng hư
không Một kích này bị Liễu Bình trực tiếp thi triển tay áo càn khôn để phóng ra
ngoài! Gần như cùng thời khắc đó, trong mắt hắn dần hiện ra sát ý hung tợn,
nhẹ nhàng thì thầm: “Địa Cấm Tuyệt Chi Thuật."
Oanh -- Một thế giới lập tức lao tới từ nơi cực xa, cuốn lấy mọi người đi vào.
Đây là thế giới của Liễu Bình.
Đại sa mạc!
Danh Sách Chương: