Bên kia.
Trên một mảnh bình nguyên hoang vu khô nứt nào đó.
Đám ma quỷ lui lại xa xa.
Bộ xương khô ba đầu một mình đứng giữa bình nguyên, vẫn không nhúc nhích.
Nó lấy âm lượng cực kỳ thấp mà nỉ non: “Ta là... Ma Vương... Không có ai ra
lệnh được cho ta...”
Dừng một chút.
Nó đang muốn nói cái gì đó lần nữa, nhưng miệng lại phát ra một tiếng kêu côn
trùng.
“Không! Ta là Ma Vương Luyện Ngục vĩ đại, không phải con sâu nào cả, không
phải vật ký sinh trên thân thể thối rữa của ngươi.” Bộ xương khô gấp gáp nói.
Vừa dứt lời, nó lại không tự chủ được phát ra một tiếng kêu to: “Ré——”
“Không! Ta là ma ——”
Nó đột nhiên dừng lại.
Một lúc lâu sau.
Nó mở miệng ra, giọng nói bỗng biến thành kiểu the thé quỷ dị nào đó: “——
Là trùng vương, không sai, ta là trùng vương.”
Giây tiếp theo, giọng nói của nó dần dần vững vàng, hình như đã thích ứng
phương pháp phát âm này.
“Đám thi trùng mộ viên đều là anh em của ta, đã được ta chăm sóc...”
Nó quỳ rạp xuống đất, vừa phát ra tiếng côn trùng kêu có quy luật, vừa nhìn về
phía đám ma quỷ chung quanh.
Nó thở hổn hển.
Giây lát sau.
Nó bỗng cười rộ lên, lấy ngữ điệu âm độc quỷ dị mà nói: “Tất cả sinh linh...
Đều là sơn dương của chúng ta.”
Bộ xương khô ba đầu lăn xuống mặt đất, không ngừng giãy giụa.
Thân thể của nó bắt đầu biến hóa.
…
Gió tuyết.
Gió bắc kêu khóc, gió tuyết kéo dài mấy ngày liền.
Libertas và Norton ngồi xổm trong một huyệt động thấp bé, họ đang nhóm lửa
để nướng một ít đồ ăn.
ấ ể ế
Norton vừa sưởi ấm vừa oán giận nói: “Rõ ràng có thể rời khỏi cái nơi lạnh chết
người này, cuối cùng ngươi lại ám chỉ ta đừng rời khỏi —— nóixem chúng ta ở
lại đây làm gì?”
Libertas thuần thục lật tới lật lui một trái bắp, nói: “Thẻ bài kia của ngươi rốt
cuộc là cái gì?”
“Vốn dĩ có một thẻ bài truyền tống khoảng cách dài, nhưng ta đổi thành thẻ
truyền tống cự ly ngắn vào thời khắc cuối cùng.” Norton nói.
“Sách thẻ hệ Không Gian sao... Thật là lợi hại.”
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Trả lời cái gì? Ngươi cảm thấy bọn họ tìm nơi để khanh khanh ta ta đúng
không?” Libertas cười lạnh đáp.
“Chẳng lẽ không phải?” Norton hỏi.
“Đương nhiên không phải, Hoa Tình Không là Hoán Linh Sư —— Cô ấy chính
miệng nói với ta là trước khi mình tăng lên cấp 20, những Linh mà cô ấy có khả
năng triệu hoán đó đều có thể xuất hiện bên cạnh vào bất cứ lúc nào.”
“Chúng nó nấp trong hư không, có thể ngẫu nhiên bám vào trên người cô ấy,
căn bản không thể khống chế.” Libertas nói.
Norton lộ ra vẻ mặt như suy nghĩ sâu xa, lẩm bẩm nói: “Ý của ngươi là——”
“Đúng vậy.” Libertas nói.
Hai người nhìn nhau, đạt thành nhận thức chung.
Đúng vậy.
Hoa Tình Không là một cô bé, cho dù cô thích Liễu Bình đến mức nào thì cũng
ngại làm gì đó với Liễu Bình trong lúc có rất nhiều Linh nhìn chăm chú, hoặc là
đang bị Linh bám vào người.
Có lẽ cả lời âu yếm cũng không dám nói một câu.
Như vậy ——
Norton cầm lấy một củ khoai tây đã nướng chín, vừa thổi vừa nói: “Có lẽ bọn
họ thực sự có chuyện quan trọng gì.”
“Nếu như vậy, chúng ta càng không nên rời đi, chúng ta nên tìm một nơi bí ẩn
để chờ đợi, tiện cho việc tiếp ứng bọn họ.” Libertas nói.
Norton suy nghĩ, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn ta rồi nói: “Ngươi không tồi, Liễu
Bình kết bạn với coi như là đúng rồi.”
“Nếu ‘Dạ Nguyện’ đã thành lập, chúng ta phải làm to làm lớn nó, tuyệt đối
không thể tùy tiện từ bỏ hai người sáng lập ngay từ đầu của đoàn đội.” Libertas
nói.
Norton vỗ vỗ sách thẻ của mình, nói: “Đợi chút đi đón bọn họ, cứ giao chuyện
chạy trốn cho ta là được.”
“Đường Mòn Bí Ẩn?”
“Đúng vậy.”
“Được, vậy vấn đề xem xét cứ giao cho ta.”
“Ngươi?”
“Đúng vậy, nhẩm tính thời gian, thật ra năng lực kia của ta cũng nên khôi phục
hoàn toàn rồi.” Libertas nói, duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.
Một thẻ bài lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một người tuyết đi lại, trên đầu người tuyết nổi lơ
lửng một hàng chữ nhỏ: “Ngăn cản nó.”
Libertas nhìn hàng chữ nhỏ này, lại nhìn người tuyết kia, nhất thời có chút
không rõ.
“——Thẻ bói toán Thần Bí Trắc! Nó muốn nói cho chúng ta biết cái gì?”
Norton ngạc nhiên hỏi.
“Hình như là bảo chúng ta ngăn cản một người tuyết.” Libertas không xác định
mà nói.
Mặt đất bỗng chấn động một chút.
Hai người lập tức đứng dậy, lao vụt ra khỏi huyệt động, đứng ở chỗ cao nhìn
quanh bốn phía.
“Tình huống gì thế này?”
“Xem bên kia!”
“Trời ạ!”
Chỉ thấy bên kia núi tuyết, băng sương nối liền trời đất kia đang khuếch tán.
Một người… Một người bị nhốt trong băng sương xuất hiện trên sườn núi phía
trước.
Hắn bị nhốt trong băng sương vô tận, lại luôn chậm rãi bước đi, kiên định đi
theo một hướng.
Băng tuyết không thể hoàn toàn phong ấn hắn, đành phải đi theo cùng hắn, kéo
dài hướng vào sâu vào trong núi tuyết.
“Là hoàng đế Đế quốc!” Libertas thất thanh kêu lên.
“Có ý gì? Hắn chính là ký sinh thể kia à?” Norton vội vàng hỏi.
“Đúng vậy.”
Hai người yên lặng quan sát cảnh tượng vô cùng quỷ dị này.
Mỗi khi hoàng đế bước ra một bước hướng về phía trước thì mặt đất bắt đầu
không ngừng chấn động, cứ như bùng nổ một trận động đất cường độ mạnh.
Băng sương nối liền trời đất kia hơi di động hướng về phía trước, không ngừng
áp sát đến gần núi tuyết.
Giữa núi đồi phương xa, một trận tuyết lở đang bùng nổ.
ố ỗ ổ ấ
Norton quan sát tình hình bốn phía, vẻ mặt bỗng thay đổi, lấy giọng điệu khó có
thể tin mà nói: “Thì ra là thế... Thật không thể tưởng tượng...”
“Làm sao vậy?” Libertas không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Nó đang kéo theo toàn bộ phong ấn băng sương,” Norton la lên thất thần: “Mỗi
khi nó bước ra một bước, toàn bộ phong ấn đều di động theo nó, nói cách khác
——”
“Nó đang kéo theo toàn bộ thế giới băng sương bị phong ấn đi!”
—— Nhưng vì sao nó phải làm như vậy?
Norton và Libertas không hẹn mà cùng nghĩ.
Norton nói: “Hướng nó đi tới...”
Libertas nói: “Hình như chính là hướng của bọn Liễu Bình và Hoa Tình
Không.”
Một đáp án đồng thời xuất hiện trong lòng bọn họ.
—— Liễu Bình và Hoa Tình Không!
Nhất định trên người bọn họ đã xảy ra cái gì, cho nên con quái vật kia muốn
chạy tới để làm gì đó.
Danh Sách Chương: