Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh –– Cái đầu bị lôi điện đánh bay ngược ra ngoài, không cam lòng quát:
“Rõ ràng là ta không đáp lại ngươi!"
Andrea lớn tiếng nói: “Ngươi im lặng!"
"Im lặng không phải đáp lại!"
Cái đầu lạnh lùng nói.
"Im lặng vốn là một loại đáp lại!"
Andrea cực lực tranh luận.
"Ngươi vô sỉ!"
Cái đầu nói.
"Đánh rắm, bổn tiểu thư đánh nhau dựa theo quy tắc đấy!"
Andrea nắm chặt nắm tay nhỏ, tròng mắt vì phẫn nộ mà biến thành đồng tử
dựng thẳng Ong -- Tiếng cự kiếm reo lên càng ngày càng mạnh, lập tức che
chắn cả giọng nói của bọn họ.
Chỉ thấy trường kiếm trong tay Liễu Bình không ngừng chấn động.
Kiếm quang lan tỏa từ chuôi kiếm đến thân kiếm rồi phun trào ra, tất cả đều
đang không ngừng run rẩy.
"Đây là kiếm pháp của Trường Tuyết."
Liễu Bình nỉ non, sau đó chỉ kiếm về phía trước.
Bí Kiểm: Chấn Trảm! Cái đầu kia lập tức bị trảm biến mất khỏi nơi đó, xuất
hiện ở hư không cách đó vài trăm thước, lại bị mấy chục kiếm quang chém
trúng, sau đó lại biến mất lần nữa, rồi lại bị trảm vào hư không.
Chỉ thấy nó hóa thành một hắc ảnh, không ngừng bị chém trúng ở giữa không
trung, cứ lóe rồi lại lóe, rất nhanh đã trảm văng vào sâu trong vòm trời, sau đó --
Oanh! !! Cái đầu hung hăng đâm vào mặt đất, tạo ra một cái hố sâu không thấy
đáy

"Đã chết à?"
Liễu Bình hỏi.
"Chết? Không, trong Vĩnh Dạ chỉ có thi thể của chúng, linh hồn chúng bị cầm
tù trong Luyện Ngục."
Andrea nói.
"Vậy vừa rồi --"
"Linh hồn của nó cảm ứng được chúng ta tiến vào phạm vi quanh người, cho
nên tạm thời buông xuống."
Hai người chậm rãi đi đến trước cái hố sâu không thấy đáy kia.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Không có động tĩnh.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó duỗi tay tung một chiều.
Chỉ thấy một quang ảnh lập tức bay lên từ đáy hố, lơ lửng ở trước mặt hai
người.
––Là cái đầu kia.
Nó lơ lửng ở giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, hai mắt khép hờ, tròng
mắt lăn lộn qua lại dưới mí mắt.
"Giả chết?"
Liễu Bình nghĩ thầm trong lòng, nhưng lại cảm thấy không giống.
Thời điểm này giả chết thì có ích lợi gì, cũng không ngăn được một kiếm của
hắn.
"A... Ta đã biết,"
Andrea lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh mà nói: “Nó đang nằm mơ!”.
Liễu Bình nhìn lại, lập tức vỗ tay và nói: “Không sai, đây là bộ dạng khi đang
nằm mơ, nhưng sao nó lại bắt đầu nằm mơ chứ?"
Andrea bay lên, xuyên qua tầng quang ảnh lôi điện kia, ấn tay lên đầu quái vật.
Giây lát sau.
Nàng nỉ non nói: “Linh hồn tù nhân này về tới Mộng Cảnh... Ta có thể nhìn thấy
nó đang thở dốc trong lao tù Mộng Cảnh..."
ấ ồ ề
Mộng Cảnh? Không phải nói tất cả linh hồn tù nhân đều ở Luyện Ngục sao? Vì
sao lại thành Mộng Cảnh? Liễu Bình đang cảm thấy nghi hoặc thì bên tai bỗng
vang lên giọng nói của Lilith: “Liễu Bình a, hình như đầu của nó là một thẻ
bài."
Liễu Bình nói: “Ta có thể thu không? Đã không thể triệu hoán Yana."
"Ngươi suy nghĩ cái gì vậy, nữ sĩ Huyền Bí ở trong sách thẻ đó, có nàng ở đây
thì không lo gì về mọi pháp môn."
Lilith nói.
"Ta nên làm thế nào?"
"Hạ lệnh là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta."
Liễu Bình chần chờ, vươn tay chỉ vào cái đầu kia -- “Lilith, thu."
"Đã rõ!"
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Cái đầu con thú một sừng có lôi điện lượn lờ kia hóa thành thẻ bài, rơi vào trong
tay Liễu Bình.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Tù nhân: Lôi Ngục Đạo
Thú.”.
"Bộ phận thi thể đạt được hiện tại: Đầu."
"Sau khi đạt được thẻ bài này, phong ấn của tù nhân này sẽ kích hoạt, lao tù
Vĩnh Dạ theo đó mà hiện ra."
Mặt đất run rẩy.
Toàn bộ thế giới bắt đầu chấn động.
Lâu đài khổng lồ cấu thành từ thi thể bỗng biến mất.
Thay vào đó là một lâu đài hình thái hoàn toàn tương đồng, chẳng qua nó không
phải cấu thành từ thi thể.
Toàn thân nó được xây thành nên từ một loại gạch đá màu đen khắc đầy phù
văn chi chít.
Trong hư không.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Nơi đây có giấu tất cả các bộ
phận thân thể của Lôi Ngục Đạo Thú."
"-- Thu thập đủ tất cả bộ phận của Lôi Ngục Đạo Thú thì có thể trong cấu tù
nhân này."
Đủ loại nghi hoặc trong lòng Liễu Bình dần dần tan thành mây khói, hắn mở
miệng nói: “Thì ra là thế, chỉ cần chúng ta trong cấu tù nhân này thì lập tức có
thể làm nó sống lại, hơn nữa đạt được lòng trung thành của nó.”.
Andrea nói: “Đây là Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu sao?"
ế ồ ế ố
"Đúng vậy, thật không biết là dạng tồn tại gì lại thiết trí hệ thống tinh diệu như
thế, có thể phóng thích những tù nhân đó có điều kiện, lại bảo đảm chúng sẽ
không tác loạn nữa."
Liễu Bình thở dài và nói.
"Trong cấu thi thể tù nhân... Nhưng còn một nan đề, làm sao chúng ta làm nó
sống lại?"
Andrea khó hiểu mà hỏi.
"Ngươi quên mất à, ta dùng năng lực Hí Kịch Sư thì có thể làm được."
Liễu Bình nói.
Hắn vừa nói xong thì bỗng ý thức được một điều, trong lòng lập tức nghiêm
nghị.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ tồn tại vĩ đại cầm tù tất cả những thứ tà
ác kia sớm đã đoán trước được tương lai sẽ xuất hiện một người hiểu được
phương pháp “Sống lại"
? Nếu tồn tại kia đã đoán trước được tất cả -- Vì sao mãi đến hiện tại, tồn tại đó
cũng không hiện thân, vẫn yên lặng trong nơi sâu nhất của Luyện Ngục? Hắn và
Andrea cùng đi về hướng tòa lâu đài to lớn kia.
Ầm ầm ầm –– Cánh cổng lâu đài lập tức mở ra.
Liễu Bình bước một bước đi vào, chỉ cảm thấy một cảm giác tang thương và cổ
xưa ập đến trước mặt.
Toàn bộ lâu đài không có một bóng người.
Nhưng sâu trong lâu đài lại truyền đến từng tiếng vang tất tất tác tác.
Ở cuối đại sảnh đối diện hai người có một bảo tọa thật lớn.
Sách thẻ của Liễu Bình đột nhiên mở ra, cái đầu kia bay nhanh hướng tới bảo
tọa đó.
Nó vừa bay vừa cười điên cuồng và nói: “Ha ha ha, các ngươi bị lừa!"
"Ta có hai lớp ký ức ở Mộng Cảnh và hiện thực, đang chờ đợi giờ khắc này,
xem ta phát động sức mạnh cấm chế lao tù này đi!"
"Khóc rống đi, hối hận đi."
"Các ngươi chỉ có thể ở lại nơi này với ta, mãi cho đến cuối vĩnh hằng!"
Cái đầu bay đến bảo tọa, miệng rộng lớn từng chú ngữ.
Đáng tiếc -- Cái gì cũng không phát sinh.
Không chỉ không xảy ra gì, ngay cả một tầng hào quang lôi điện lượn lờ trên
đầu nó cũng hoàn toàn biến mất.
Liễu Bình và Andrea từ khẩn trương đến thả lỏng, lại đến hoang mang.
"Kỳ quái, hình như nó mất đi sức mạnh rồi."
"Ta cũng cảm nhận được."
Hai người nói.
Một giọng nói bỗng vang lên bên tai hai người: “Liễu Bình, đừng nghĩ nhiều,
trước khi tà ma còn chưa xuất hiện, tất cả pháp tắc đều tồn tại, làm ra một ít tiên
đoán cũng không phải là việc khó, ngươi không cần cho rằng tất cả đều được an
bài sẵn."
Đây là giọng nói của nữ sĩ Huyền Bí.
Liễu Bình lập tức nói: “Ngài tỉnh?"
"Vì sao cái đầu con quái vật kia gào thét mà không thể thi pháp? Là thủ đoạn
của ngài sao?"
Andrea hưng phấn hỏi.
"Trên cái đầu này ẩn chứa đủ loại sức mạnh pháp tắc của thời đại quá khứ, trùng
hợp là có thể bổ sung một chút năng lượng cho ta, cho nên ta đã tỉnh."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Hai người im lặng.
Nữ sĩ Huyền Bí một mình chống chọi vận hành tất cả pháp tắc, đã trôi qua lâu
như vậy, lại bị Liễu Bình mượn sức mạnh phát động “Hí Kịch Sư”, chỉ sợ đã
sớm kiên trì không nổi.
Hiện giờ rốt cuộc cũng gặp được sức mạnh pháp tắc của thời đại quá khứ––
Nàng không hút sạch toàn bộ mới là lạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK