Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm...
Cảnh tượng bốn phía hóa thành ánh sáng mơ hồ tiêu tán.
Vô biên gió bão quét tới, một luồng lực lượng vô hình tóm chặt hai người lại,
lôi hai người vào trong một khoảng thời gian nào đó trong lịch sử.
Bay... Tiếp tục bay tới... Âm! Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.
Nơi này là một đỉnh núi.
Bầu trời xanh thẳm, không gian yên bình.
"Một phút sau, Trấn Ngục đạo sẽ xuất hiện... đây là thời điểm bị phong ấn, chưa
từng có bất cứ Thời Gian Hành Giả nào có thể tới nơi này, chúng ta là nhóm đầu
tiên."
Triệu Hồng Tài nói.
Hai người yên lặng chờ đợi.
Mấy giây sau... Bầu trời âm thầm bị tách ra.
Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên, chém mạnh về phía hư không! Gợn
sóng dị thường nhanh chóng tản ra từ trên lưỡi đao, dùng tốc độ cực nhanh quét
qua toàn bộ thế giới "Là Trấn Mệnh"! Nó kích hoạt 'Trấn Mệnh'!"
Liễu Bình nói.
"Không thấy vỏ đao đâu! Chẳng lẽ từ khi nó xuất hiện đã không có vỏ đao?"
Triệu Hồng Tài ngẩn ngơ, nói.
"Thần khí sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa nào cả, nó chém ra "Trấn
Mệnh", là muốn làm gì?"
Liễu Bình trầm tư suy nghĩ, nói.
Triệu Hồng Tài hỏi: "Đáp án duy nhất ẩn giấu trong thế giới song song bị nó
chém ra, có lẽ ngươi có thể dùng 'Kiến Diệt' để đi vào trong thế giới song song
bị nó chém ra đó xem xem?"
Liễu Bình nắm chặt trường đao, do dự một lúc lâu sau mới nói: "Không đúng,
chúng ta đều không để ý tưới một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Triệu Hồng Tài hỏi.
Liễu Bình bỗng xoay người nhìn về phía Triệu Hồng Tài, nghiêm túc nói: "Một
đao vừa rồi là chính nó chém ra, người biết điều này có nghĩa là gì hay không?"
Triệu Hồng Tài dần dần cũng phản ứng lại.
Ông ta không kìm lòng được mà lùi về sau một bước, thất thanh nói: "Không
thể nào! Trong lịch sử chưa từng thể hiện..."
ễ ế ế ấ
Liễu Bình nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta đã thấy sự thật."
Hắn giơ Lưỡi Đao Hư Vô lên, chấn động nhẹ.
Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên.
Liễu Bình thắt Lưỡi Đao Hư Vô vào bên hông, lại nắm chặt trường đao thanh
đồng.
Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao, nói: "Trường đao có Linh."
"Nếu như không có Linh, nó không thể tự chủ chém ra một đao kia."
Triệu Hồng Tài im lặng vài giây, bỗng nhiên rút một tấm thẻ bài ra, đưa tới
trước mặt Liễu Bình, nói: "Đây là một tấm thẻ bài Hoán Linh cao cấp nhất của
chúng ta, nó có thể đánh thức Linh trên mọi đồ vật - chỉ cần Linh đó có tồn tại."
Liễu Bình nói: "Vậy thì dùng đi."
Hắn giơ đao, Triệu Hồng Tài cũng ném thẻ bài ra.
Bụp! Thẻ bài hóa thành một cột sáng sặc sỡ, chiếu lên thân đao thanh đồng.
Yên tĩnh.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Vẫn yên tĩnh.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hồi hộp.
"Thành công sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không biết."Triệu Hồng Tài lắc đầu.
Liễu Bình giữ thanh đao lên, trầm ngâm vài giây mới nói: "Trấn Ngục, ngươi ở
đâu?"
Một giây sau... Một giọng nói xa xăm truyền ra từ trên thanh đao: "Ta vẫn luôn
ở đây."
Liễu Bình nói: "Vẫn luôn ở đây?"
"Đúng vậy."
Trường đao nói.
"Vậy tại sao người lại phớt lờ tới chúng ta?"
Liễu Bình hỏi.
"Các ngươi cũng không để ý tới ta mà."
Trường đao trả lời.
Nó bắt đầu oán trách: "Mỗi một kẻ đạt được ta đều có vẻ mặt khổ đại cừu thâm,
như là đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ loài người, lúc nào cũng chuẩn bị
hi sinh chính mình vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với ta cả."
"Các ngươi đều không lễ phép như vậy, cũng không chào hỏi ta, tại sao ta lại
phải để ý tới các ngươi?"
Liễu Bình ngẩn người.
Triệu Hồng Tài cũng ngẩn người.
Hóa ra người vẫn luôn thức tỉnh sao! Chỉ bởi vì không ai nói chuyện với người,
cho nên trong dòng thời gian dài dằng dặc, ngươi vẫn luôn không nói chuyện?
Không có lễ phép... Lý do này thật sự là... Thật sự là quá chất phác, quá làm cho
người ta rung động! Triệu Hồng Tài bụm mặt ngồi xổm xuống.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trấn Ngục, người biết vỏ đao của ngươi ở nơi
nào không?"
Giọng nói truyền ra từ trường đao bỗng trở nên tức giận: "Vỏ đao? Ta không có
vỏ đao!"
"Không có?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy, vẫn luôn không có!"
Trường đao tức giận nói.
Liễu Bình cảm thấy nghẹt thở, thế nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bình
ổn, nói: "Ngươi biết không? Mỗi một người sở hữu người đều đã chết, bởi vì
không có vỏ đao."
"Ta cũng không có cách nào thay đổi cả, đó là do lực lượng vận mệnh của chính
thanh đao, là một loại năng lực tự nhiên của bản thân ta, ta cũng không thể
khống chế nó."
Trấn Ngục đao nói.
Nó lại nói với giọng điệu cực kỳ thất vọng: "Liễu Bình, ban đầu ta còn cho rằng
ngươi không giống với những người khác, thế nhưng ta không nghĩ tới người lại
chất phác như vậy, cho tới bây giờ mới chào hỏi ta, thật sự là buồn cười."
"Xin lỗi, ta không đúng, xin mời nói tiếp."
Liễu Bình lập tức đáp.
Trường đao phát ra giọng điệu tủi thân: "Rõ ràng ta đã nói cho Danh Sách biết
về thuộc tính của vỏ đao, để nó thông báo cho ngươi, thế mà người vẫn còn
xuyên tới xuyên đi trong dòng thời gian, giả bộ như đang bận rộn làm thứ gì
quan trọng lắm... người làm vậy không phải đang chờ chết sao?"
Cả cuộc đời Liễu Bình đều chưa từng ngần người trong thời gian dài tới như
hiện tại.
Hắn im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ! Hắn cũng nói với giọng oan ức: "Ta cũng không muốn
xuyên qua nữa, ta sắp không biết mình tới từ thời đại nào nữa rồi!"
"Vậy ngươi còn không hành động nhanh nhanh lên?"
Trấn Ngục đao quát.
Hành động nhanh lên... Nó đã nói thuộc tính của vỏ đao cho ta biết... Chờ đã!
Đây là... sự kiện kia!
"Thế nhưng không có vỏ đao, ta cần phải đi nơi nào tìm cho ngươi?"
Liễu Bình lại hỏi dò thêm lần nữa.
Trấn Ngục đao nhẹ nhàng nói: "Không có thì ngươi không biết tạo ra một cái
sao? Dưỡng thành hệ (), hiểu không? Ta chờ bài thiên địa đã chờ mấy ngàn năm
rồi!"
(Dưỡng thành hệ: Nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, như nuôi vợ từ nhỏ vậy.) "Các
ngươi chưa từng chào hỏi ta, còn liên tục đi chịu chết, càng không nghĩ cách tạo
ra một vỏ đao cho ta, đây mới là bi kịch của vận mệnh loài người."
Bup! Trúng hồng tâm.
Liễu Bình hiểu rõ.
Đúng vậy! Vẫn luôn không có vỏ đao... Cho nên cần phải chế tạo một vỏ đao
cho Trấn Ngục đao! Triệu Hồng Tài vẫn thất thần, lẩm bẩm: "Hóa ra giá trị của
Trấn Ngục đạo là tìm ra phương pháp chế tạo vỏ đao..."
Trường đao nghe được.
"Loài người các ngươi biết sinh đẻ, thế nhưng giá trị của bản thân các ngươi
chính là sinh đỏ sao?"
Nó lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK