Liễu Bình đi dạo một hồi trên bờ biển, thân thể rung lên, đột nhiên xông lên
không trung, lóe lên vài lần rồi về tới vách đá kia.
Hắn dừng lại trong động phủ.
Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, ngân nga nói: "Đi lâu
như vậy... Sao ta cảm thấy sức mạnh trên người người đang rất sôi trào thế?"
Ả đứng bật dậy, ánh mắt không chóp cái nào mà nhìn chằm chằm Liễu Bình,
nín thở nói: "Sức mạnh làm người ta say mê cỡ nào, đây mới là thứ chúng ta
phải theo đuổi."
"Ngươi có biết đây là cái gì không?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta không nhớ rõ.."
Huyết Vũ trầm tĩnh mà nói.
Ả thử lâu như vậy cũng không thể sử dụng loại sức mạnh này, Liễu Bình lại lập
tức nhập môn.
Xem ra ả còn kém xa, phải đi theo hắn học thêm mới được.
Liễu Bình đứng tại chỗ thở hổn hển mấy hơi, lập tức ngồi xuống đệm hương bồ,
nhắm mắt suy nghĩ.
Sức mạnh khổng lồ của tà ma kia đang không ngừng lượn lờ trên người hắn.
Tri thức của tà ma không ngừng quay cuồng trong đầu hắn, cấu thành các loại
khả năng chưởng khống và hủy diệt tất cả.
Cặp mày của Liễu Bình nhăn càng ngày càng chặt, bỗng nhiên không thể khống
chế mà cả người chấn động --- Trong hư không sau lưng hắn bắt đầu sinh ra một
con mắt đang nhắm chặt.
Là tà ma chi thuật! Cái này không phải là "Thuật nhất nhân vạn sinh", mà là
một thứ thuật Liễu Bình tùy tiện tưởng tượng, lấy sức mạnh "Sáng tạo"
kết hợp với hệ thống quyền năng và tri thức của tà ma để sáng tạo ra.
Liễu Bình đột nhiên mở mắt và nói: "Sức mạnh và tư duy, ý thức của ta đang
mất khống chế, còn mấy giây nữa thì ta sẽ hoàn toàn mất đi chính mình, ngươi
có cách nào giúp ta không?"
Huyết Vũ giật mình, nhìn con mắt sau lưng hắn và nói: "Để ta nghĩ thử."
Ả vừa hồi tưởng, trên mặt vừa lộ ra thống khổ.
Cách cưỡng chế nhớ lại quá khứ này giống như đột phá gông cùm xiềng xiếc
nào đó, làm ản sinh ra đau đớn tột cùng.
Cả người Liễu Bình không ngừng run rẩy.
Một giây.
Hai giây.
Con mắt sau lưng hắn đang sắp mở ra -- Không thể đợi nữa! Liễu Bình thầm
than một tiếng, lấy ra hồ lô chứa nước Vong Xuyên.
Nhưng không đợi hắn làm gì, Huyết Vũ bỗng nhiên thất tha thất thểu nhào đến,
tay ấn ra một pháp ấn vô cùng quỷ dị, dùng sức đặt lên người Liễu Bình.
"Đây là một phương pháp không lực!"
Sắc mặt ả trắng bệch, cổ nén đau đớn mà nói.
Liễu Bình ngồi bất động.
Con mắt trong hư không sau lưng lại dần dần biến mất.
Thuật pháp của Huyết Vũ hữu hiệu! Liễu Bình nhìn chằm chằm ả, nhẹ nhàng
hỏi: "Ngươi nhớ ra được bao nhiêu chuyện?"
"Ta muốn cứu người nên liều mạng hồi tưởng pháp môn khống chế sức mạnh gì
đấy, đột nhiên nhớ lại cái này."
Huyết Vũ nói.
"Mặt khác thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không có."Huyết Vũ nói.
Liễu Bình im lặng một giây, sau đó từ từ gật đầu.
Ả đang nói thật.
–– Vừa rồi ả thật sự muốn cứu ta.
Thế giới nào đó.
Một đám con nít đang chơi đá banh.
Phanh -- Trái bóng bay lên cao cao, lướt qua lưới sắt, bay vào hàng cây râm mát
bên trên con đường ngoài sân bóng.
"Này, có thể nhặt giúp quả bóng không?"
Đám con trai đầu đầy mồ hôi leo lên lưới sắt, lên tiếng hỏi một đôi tình nhân
đứng trên con phố bên ngoài.
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Đôi tình nhân cười cười.
Cậu trai nhặt quả bóng lên, ném qua lưới sắt.
Đám con trai kia phát ra tiếng hoan hô.
"Thật hâm mộ bọn họ."
Cậu trai nhìn mấy đứa nhóc chạy vội trên sân bóng mà nói.
"Hâm mộ? Chẳng lẽ anh chán đi dạo phố với em à?"
ế
Cô gái dùng sức véo miếng thịt trên eo cậu trai.
Cậu trai nhe răng trợn mắt, đang muốn xin khoan dung thì đột nhiên vẻ mặt lại
biến đổi.
Cả người anh ta trở nên âm trầm.
Cô gái đứng bên cạnh hờn dỗi không thôi, cũng đột nhiên không có cảm xúc gì.
Hai người đứng đơ ra bất động tại chỗ.
Cách miếng lưới sắt.
Những cậu bé chơi đá bóng kia cũng đúng bất động.
Đứa trẻ con khóc thút thít dưới bóng cây.
Cụ già đang tản bộ.
Tên đàn ông say khướt đang sống to kêu to.
Người vệ sinh quét rác.
Người bán rong bán trái cây.
Thậm chí những tài xế lái xe cũng cùng giẫm phanh lại, tất cả xe cộ ngừng
chỉnh chỉnh tề tề trên đường phố, tắt máy, mở cửa, mọi người đi ra, đứng trên
mảnh đất trống.
Mọi người trên toàn thế giới rơi vào trầm mặc quỷ dị.
Vô số thế giới.
Ồn ào, phồn hoa, yên tĩnh, trống vắng, cao cấp, sơ khai -- Mỗi một thế giới.
Tất cả chúng sinh.
Toàn bộ đúng trang nghiêm tại chỗ.
Thời gian -- Cứ như rơi vào yên lặng, lại như đang thong thả lưu động.
Bỗng nhiên.
Tất cả chúng sinh cùng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Bên kia.
Thế giới tu hành nào đó.
Huyết Vũ duỗi tay ấn lên mi tâm của Liễu Bình, truyền pháp môn khống chế
sức mạnh qua cho hắn.
Liễu Bình mở mắt ra, nói: “Pháp môn không tồi, nó sẽ có tác dụng rất lớn."
"Đáng tiếc ta chỉ thi triển được một lần, chậc, muốn thi triển tiếp cũng không
được."
Huyết Vũ không cam lòng mà nói.
Liễu Bình nhìn lại ả, chỉ thấy trên đỉnh đầu ở hiện ra một hàng chữ nhỏ: “? ??"
Liễu Bình có chút kinh ngạc mà hỏi: “Danh sách, đây là ý gì?"
Giao diện thao tác anh linh không đưa ra bất cứ đáp lại nào.
ễ ế
Liễu Bình lại hỏi: “Thượng đế?"
Thượng đế nói: “Không thể nói, không thể nghĩ, không thể xem -- Vì phòng
ngừa bất trắc, từ giờ trở đi ta sẽ tiến vào trạng thái hoàn toàn im lặng, thẳng đến
người thật sự đến được trình độ nào đó."
"Ngươi không phải đã chết sao? Đã chết cũng không dám nói gì à?"
Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có câu nhắc nhở cuối cùng: Coi trọng thẻ bài kia."
Thượng để nói.
Nói xong thì giọng nói của thương để hoàn toàn biến mất.
Liễu Bình nhìn về phía Huyết Vũ.
Huyết Vũ có chút hâm mộ mà nhìn hắn, nói: “Vậy ta tu hành trước, sau khi
người vận dụng sức mạnh này thuần thục thì nhất định phải tới chỉ đạo ta."
"Được."
Liễu Bình nói.
Huyết Vũ gật gật đầu, trở lại đệm hương bồ của mình, nhắm mắt nhận định.
Trong động phủ lại bị yên tĩnh bao phủ lần nữa.
Liễu Bình cẩn thận nhớ lại lời thượng đế nói -- Thẻ bài kia tên là “Thánh bia
cấm kỵ”, hắn đương nhiên sẽ coi trọng.
Chỉ là sức mạnh của nó quá mức cường đại.
Huyết Vũ truyền thụ pháp môn khống chế sức mạnh tà ma cho hắn... Bằng
không, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nước Vong Xuyên để ức chế loại sức mạnh
trên người này.
Tại sao ả lại làm như vậy? Liễu Bình liếc nhìn Huyết Vũ một cái.
Hình như Huyết Vũ có cảm ứng, đôi mắt đang nhắm giật giật.
Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di động, dừng lại trên cây gậy trúc xanh biếc bên
cạnh Huyết Vũ.
Hiện tại.
Thánh bia cấm kỵ đã nằm trên tay hắn.
Hẳn ả sẽ không tiếp tục --
Danh Sách Chương: