Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường -- Một tiếng động nhỏ vang lên.
Chỉ thấy một tẩu thuốc đã đỡ lấy cán của song đao.
Không biết từ khi nào, lão đạo đã đứng ở bên cạnh đứa trẻ mắt mù, nhếch
miệng cười nói: “Tội gì, tội gì!"
Hình như đứa trẻ mắt mù đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẻ mặt không thay
đổi chút nào, que cời lửa trong tay ra sức đâm vào cổ họng Tiền chưởng môn.- -
Vào thời khắc sinh tử! Tiền chưởng môn không thể không giơ bội kiếm tùy thân
lên, đón nhận que cời lửa lấy mạng kia.
"Lừa gạt người thôi, buông tay!"
Đứa trẻ mắt mù lười biếng nói, chiêu thức trên tay cũng biến đổi.
Que cời lửa lập tức vặn vẹo thành một hắc ảnh, như một con rắn linh hoạt vặn
vẹo bỏ qua bội kiếm.
Một sức mạnh cực kỳ xảo diệu từ trường kiếm truyền tới trong tay Tiền chưởng
môn.
Hắn ta lập tức không cầm được bội kiếm.
"Không!"
Tiền chưởng môn buột miệng thốt ra.
Trường kiếm bị đánh trúng rồi bay ra ngoài, “Tạch"
một tiếng đã cắm vào thân cây cách đó hơn mấy chục mét.
Mọi người vẫn không nhúc nhích.
Trong chớp nhoáng này, vô số thần niệm đã quét lên người Tiền chưởng môn.
Tĩnh mịch.
Nước sông chảy cuồn cuộn, gió mạnh không ngừng thổi quét.
Thái Thượng trưởng lão thở dài, đi ra, ôm quyền và nói: “Yêu nhân nắm quyền,
mà trên dưới tông môn ta không hề hay biết, đa tạ hai vị thánh thủ quẻ thuật
nhìn lén thiên mệnh, thay tông môn ta ngăn cản đại kiếp nạn này."
"Không dám, không dám, chỉ hy vọng chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ
lụa."
Lão đạo cười nói.
"Mấy tên đệ tử trong Bát Tiên Lâu có mắt không trọng, tham luyến danh lợi thế
tục nên cả gan chống đối nhân vật như các hạ, tất nhiên là đáng chết."
Thái Thượng trưởng lão nói.
"Vừa rồi chúng ta tính ra đại quẻ, mới biết được chỗ mà chưởng môn nhà người
bị cầm tù–– còn không mau đi cứu hắn, hắn bị người tin tưởng nhất bỏ thuốc
ổ ầ
độc lật đổ, cần đúng giờ giải độc."
Liễu Bình nói.
Thái Thượng trưởng lão đưa tay ra hiệu cho phía sau.
Người tu hành phóng lên cao vài trăm thước, bay đến vị trí mà hai sư đồ tính ra.
"Một khi đã vậy, giữa hai bên không thiếu nợ nhau, vậy từ biệt tại đây."
Lão đạo chắp tay và nói.
Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lập loè, mở miệng nói: “Gièm pha của tông
môn, người ngoài không nên nói đến, thỉnh hai vị đừng truyền bá ra ngoài."
Lão đạo cười ha ha và nói: “Chúng ta xem bói tất nhiên sẽ không nói bậy."
Đứa bé mù đứng bên cạnh lại tiện tay ném qua một miếng ngọc thạch.
Thái Thượng trưởng lão đón lấy, chỉ thấy trên ngọc thạch có viết một hàng chữ
nhỏ: “Ba mươi bốn năm sau, Tây Sơn quỳnh đài, thiên kiếp đến, dựa vào ngọc
thạch này để gặp nhau."
Thái Thượng trưởng lão lập tức ngạc nhiên nói: “Đây là ý gì?"
Liễu Bình ngáp một cái, cột que cời lửa vào lưng lần nữa, thuận miệng nói: “Ta
vừa tính ngày ngươi độ kiếp một chút, người chỉ có ba phần nắm chắc qua ải,
đến lúc đó dựa vào ngọc thạch này để đến địa điểm chỉ định tìm ta, ta lại tính
cho ngươi, xem có thể thuận lợi vượt qua hay không."
"Ba mươi bốn năm? Ta vốn tính ba mươi năm sau độ kiếp, vì sao biến thành ba
mươi bốn năm?"
Thái Thượng trưởng lão hỏi.
"Ba mươi năm sau người ôm chắt chắt chắt trai, nhất thời cao hứng, hơn nữa
thật sự không nắm chắc nên chậm lại ba năm."
Liễu Bình nói.
Thái Thượng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng.
–– Hình như là thật! Trong cõi hư vô, cứ như có một bàn tay khổng lồ đang kéo
tất cả mọi chuyện về hướng mà đứa trẻ mắt mù này nói.
Thiên Đạo khó lường.
Vấn quái độc khuy.
Giờ khắc này, trong lòng lão ta bỗng sinh ra một cảm giác kính nể không thể ức
chế.
Vẻ mặt Thái Thượng trưởng lão không ngừng thay đổi, cuối cùng thì trân trọng
cất ngọc thạch vào túi trữ vật, nghiêm nghị nói: “Đến lúc đó còn phải làm phiền
hai vị."
"Đừng khách sáo, chúng ta cũng không phải làm miễn phí, ngươi có ngọc thạch
này là có thể giảm giá hai phần mười."
Liễu Bình cười hì hì và nói.
ấ ẩ ố ắ
Lão đạo cất tẩu thuốc đi, chắp tay nói: “Sau này gặp lại."
Thái Thượng trưởng lão chắp tay nói: “Sau này gặp lại!"
Lão ta nhìn thoáng qua phía sau.
Mấy tên tu sĩ lập tức tiến lên, áp giải “Tiền chưởng môn"
và vị chưởng môn phu nhân kia đi.
“Hừ! Dẫn bọn chúng đi!"
Thái Thượng trưởng lão ra lệnh một câu, sau đó bay lên trời cao, dẫn đầu rời đi.
Những tu sĩ còn lại áp giải đôi uyên ương kia, bay theo lên trời rồi rời khỏi nơi
này.
Lão đạo và Liễu Bình cùng nhìn chăm chú bọn họ rời đi.
Qua một hồi lâu.
Mãi đến khi bầu trời không còn bất cứ dao động khí tức nào, cũng không nhìn
thấy lưu quang nào nữa - Hai sư đồ bỗng cùng nằm dài xuống mặt đất.
Liễu Bình đầu tiên là bấm tay tính một lần, lúc này mới thở phào một cái, lẩm
bẩm một câu: “Sư phụ, tử kiếp của chúng ta đã qua."
Lão đạo chửi ầm lên nói: “Mẹ nó, vừa rồi lão bất tử kia lại muốn giết chúng ta
diệt khẩu, sợ chúng ta nói ra gièm pha của tông môn hắn, một đám vương bát
đản vong ân phụ nghĩa!"
Liễu Bình cười lạnh và nói: “Chung quy thì mạng của hắn càng quan trọng --
Hắn còn chờ ba mươi bốn năm sau chúng ta đi cứu hắn mà."
Lão đạo còn đang mắng, mắng đến nước miếng bay tứ tung, dã thú chung quanh
đều lặng lẽ rời xa một chút.
"Người mắng ít hai câu đi, giúp con tích đức được không -- Đúng rồi, vết
thương trên người rốt cuộc ra sao rồi?"
Liễu Bình hỏi.
"Con mẹ nó thật vất vả ta mới khôi phục một chút, vừa rồi thay con chắn một
đao toàn lực của nữ nhân kia, hiện tại kinh mạch toàn thân đều đang run rẩy đây
này!"
Lão đạo vừa nói, vừa đưa mắt nhìn những dã thú đi.
Máu hươu không tồi.
Tay gấu cũng được lắm.
Làm đồ ăn lót dạ cũng được mà! Lão yên lặng tính toán, hai mắt dần dần tỏa
sáng.
"Đừng nghĩ nữa, con đi bắt hai con cá, nướng cá cho người ăn."
Liễu Bình đứng lên và nói.
"Được rồi, làm nhanh lên, đã đói bụng rồi."
Lão đạo hậm hực nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK