Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình đứng bên cạnh có chút nhụt chí.
Rõ ràng là tới tìm biện pháp cứu vớt nhân loại, tại sao lại thành ra cục diện thế
này? Đúng lúc này.
Trong hư không chung quanh bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Không
ngờ ngươi thật sự đạt được tư cách siêu phàm nhập thánh."
"Ngươi thật sự có thể đạt được cơ hội kia."
Tinh thần Liễu Bình rung lên, ôm quyền và nói: “Tiền bối, xin hãy đưa cơ hội
kia cho ta."
"Không được!"
Giọng nói già nua kia đáp.
"Vì sao? Không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao?"
Liễu Bình ngạc nhiên nói.
"Bởi vì người mất đi Thánh Linh, không có Linh, cho dù ngươi có được cơ hội
kia thì cũng không thể sử dụng tốt được."
Giọng nói già nua nói.
Liễu Bình ngơ ngẩn.
Đúng vậy.
Là Andrea.
Cô bé là Thánh Linh duy nhất, cũng là hy vọng duy nhất.- Vào thời khắc này,
rốt cục cô bé đang trốn ở đâu? Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: “Trở về
đi, ta có thể đưa người trở về –– ngươi phải nắm chặt thời gian tìm kiếm Thánh
Linh, mang nàng cùng tới đây, vậy ta mới có thể yên tâm giao cơ hội kia cho
ngươi."
"Được, ta nhất định sẽ mang nàng tới!"
Liễu Bình nói.
"Cuối cùng, ta có một tin tức muốn nói cho ngươi."
"Cái gì?"
"Triều Ác Mộng sẽ lập tức dâng lên, bùng nổ từ triều Vĩnh Dạ, bao phủ kéo dài
mãi đến chỗ kết nối giữa hai thần trụ––"
"Vĩnh Dạ sẽ tiêu vong!"
Tiếng nói vừa dứt, quanh thân Liễu Bình hiện ra từng luồng minh quang, không
gian chung quanh cũng bắt đầu dao động không ngừng.
"Chờ một chút!"
Yana vội vàng ngăn cản.
"Chúng ta còn chưa nói xong!"
Maria cũng nói.
"Còn chưa phân chia thắng bại mà!"
Lý Trường Tuyết nắm lấy thần kiếm mà nói.
Giây tiếp theo.
Bá –– Quang mang truyền tống sáng lên.
Mọi người bay trở về sách thẻ, bị Liễu Bình nắm vào trong tay.
Hắn hóa thành một tia hào quang mãnh liệt xuyên qua hư không, trong nháy
mắt đã rời khỏi tầng thế giới Ác Mộng.
Trang viên của Chủ Mẫu Tàn Nhẫn.
Trong mật thất.
Một ánh hào quang hiện lên.
Liễu Bình đi ra, ngồi xuống sô pha lần nữa.
Da mặt lão giả tóc bạc giật giật, ánh mắt thâm thúy, lão ta nói: “Không tồi, thật
sự đã trở lại."
“Đương nhiên ta có thể trở về."
Liễu Bình đổ cho mình một ly rượu, há to mồm mà uống.
“Xem dáng vẻ của ngươi, phía dưới thật sự rất nguy hiểm?"
Lão giả tóc bạc hỏi.
"Đúng vậy, phía dưới không có một người, đặc biệt thích hợp cãi nhau và đánh
nhau -- nơi này an toàn nhất, trong khoảng thời gian ngắn ta tuyệt đối không
muốn đi xuống."
Liễu Bình nói lời phát ra từ thâm tâm.
Lão giả tóc bạc cẩn thận quan sát biến hóa trên vẻ mặt hắn, trong lòng tràn ngập
khó hiểu và nghi ngờ.
Sao nhìn tiểu tử này lại có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn? Hai người
nhìn nhau.
Liễu Bình bỏ tâm tư qua một bên, nhanh chóng bắt đầu suy tư phải đối phó lão
nhân này như thế nào.
Đối phương là “xúi giục”, hắn là “Lừa gạt”.
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát thân? Lão giả tóc bạc cũng tràn đầy khó
hiểu.
Bảy tên Ma Vương đã chết.
Tuy nhìn vẻ mặt tên này như nhớ đến chuyện ở bên dưới thôi đã sợ, nhưng cuối
cùng vẫn êm đẹp đã trở lại.
ẳ ắ ấ ế ễ ồ
Chẳng lẽ hắn thật sự là cao thủ không xuất thế? Vậy cũng không dễ làm rồi...
Lão giả tóc bạc nheo mắt lại, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.
"Vậy chúng ta tiếp tục ván bài?"
Lão ta thử nói.
"Tiếp tục."
Liễu Bình nói.
Đúng lúc này, cánh cửa mật thất bị đẩy ra.
Medea đi đến.
"Hai vị đại nhân, ta tới báo lại một tiếng --”.
"Tụ hội đã kết thúc, tất cả khách khứa đều được ta tiễn đi."
Bà ta lộ ra nụ cười thỏa mãn, lấy một chiếc khăn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng
chà lau khóe miệng.
“Medea, dáng vẻ của ngươi nhìn có chút kỳ quái."
Lão giả tóc bạc nhíu mày nói.
Medea cười nói: “Hả? Là trang dung của ta xảy ra vấn đề sao? Xin lỗi, ta
thoáng sửa sang lại một chút, đợi chút lại đến ra mắt hai vị đại nhân."
Bà ta khụy người thi lễ, lui về phía sau, mở cánh cửa mật thất rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Medea cúi đầu nhìn nhìn làn váy của mình.
"A... Tại sao ta lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này?"
Bà ta hơi nghi ngờ mà lẩm bấm.
Vẻ mặt mất tự nhiên nào đó chợt lóe qua trên mặt bà ta.
Trong mật thất.
Liễu Bình cúi đầu lắc lắc khối băng trong ly rượu, trầm mặc không nói.
Lão giả tóc bạc cũng xuất thần nhìn xì trong tay gà.
Vừa rồi -- Trên váy của Medea dính phải một chút vết máu đen tối, nhưng bà ta
lại không chú ý tới.
Đó là máu của Ma Vương.
Bà ta ăn rất vui vẻ? Hay là sức mạnh thu hoạch được đã vượt qua hạn độ, cho
nên bà ta đã quên mất hình tượng? Tóm lại, khi bà ta lấy phương thức như vậy
xuất hiện trong mật thất, một sự ăn ý nào đó đã bị đánh vỡ.- - Cho dù là lão giả
tóc bạc, hay là Liễu Bình, đều không thể làm như không thấy chuyện này.
Lấy thực lực cấp bậc của bọn họ, gần như chỉ trong nháy mắt đã có thể suy đoán
ra những chuyện phát sinh trên người Medea.
Cuối cùng lão giả tóc bạc đặt xì gà vào miệng rồi hút một ngụm, phun ra sương
khói mà nói: “Nàng điên rồi... Rõ ràng là một buổi tụ hội, lại làm ra chuyện như
vậy..."
Liễu Bình thiếu thốn hứng thú mà nói: “Chuyện ở nơi này đã không còn thú vị,
ngươi còn muốn tiếp tục đánh bài với ta không?"
"Sao lại không đánh -- chúng ta đừng để ý tới nàng, tính ra thì hứng thú của lão
phu vừa dâng lên thôi."
Lão giả tóc bạc ẩn tay lên sách thẻ.
Từng thẻ bài nhảy ra từ sách thẻ, lơ lửng ở giữa không trung, mặc cho lão ta lựa
chọn.
Liễu Bình bỗng giật mình.
Trong lúc mơ hồ, hắn cảm ứng được thẻ bài trong sách thẻ của mình lập tức
biến mất tam lá.
Là Lý Trường Tuyết.
Yana.
Maria.- - Các nàng đi nơi nào? Giọng nói của Lilith bỗng vang lên: “Liễu Bình,
không xong rồi, các nàng nói muốn quyết đấu, Lý Trường Tuyết mở ra một
thông đạo không gian, Yana và Maria đi theo cả rồi."
Trong lòng Liễu Bình giật mình, bỗng phản ứng lại.
Không đúng.
Vào thời điểm này, tại sao các nàng lại đi quyết đấu chứ?
"Lúc các nàng đi có nói gì không?"
Liễu Bình lập tức hỏi.
"Lý Trường Tuyết để lại cho ngươi một ngọc giản, nói là người xem qua thì sẽ
hiểu."
Lilith nói.
Một ngọc giản xuất hiện trong tay Liễu Bình.
Liễu Bình đảo thần niệm qua nó, chỉ thấy ngọc giản để lại một câu: “Khi người
làm bộ không biết quỷ ở bên người, quỷ cũng sẽ làm bộ không tồn tại."
Câu chữ nho nhỏ xinh xắn lại rất có khí thế sát phạt, làm người ta không khỏi
nhớ tới khí độ khi Lý Trường Tuyết vung kiếm.
Nhưng nội dung của những lời này lại làm người ta sởn tóc gáy.
Khi Liễu Bình xem xong thì toàn bộ chúng biến mất, lại đổi về hai hàng chữ có
chút hỗn độn khác: “Chúng ta đi xử lý quỷ."
"Ngươi nhất định phải kiên trì, mãi đến khi chúng ta trở về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK