Trong rừng cây có một vũng nước suối, bên nước suối có một tượng đá cô gái
màu đen đặc.
Nửa trên của nàng là người, nửa người dưới là cá, đang chậm rãi ngẩng đầu lên,
yên lặng quan sát Liễu Bình.
Một luồng sức kéo mạnh mẽ tác dụng lên người Liễu Bình...
"Không gian hỗn loạn!"
Norton quát lớn.
Hắn ta ném ra một tấm thẻ bài rồi biến mất.
Sức kéo cũng biến mất theo.
Liễu Bình tiếp tục bay về phía trước.
Tượng đá màu đen kia phát ra những âm thanh mà người thường không thể
nghe được, chậm rãi giơ tay lên...
"Đủ rồi..." Liễu Bình bỗng quát: "Không bằng nói chuyện phiếm với ta vài câu
thay vì ra tay chứ."
Tượng đá màu đen hơi dừng lại, thế nhưng vẫn duỗi thẳng tay ra.
Khoảng cách quá xa, Long Sáo Giáp không có hiệu lực!
Trong khoảnh khắc này, một tấm thẻ bài hóa thành một thiếu nữ.
Hoa Tình Không!
Nàng quát khẽ: "Giả tạo vận mệnh!"
Vô số sợi tơ từ trên hai tay nàng bùng nổ ra, bện thành một con người giống hệt
với Liễu Bình ngay tại sau lưng Liễu Bình.
Ngay sau đó...
Hoa Tình Không lại hóa thành thẻ bài, cùng Liễu Bình bay về phía trước.
Cuối cùng, bọn họ cũng vượt qua cánh rừng này.
Quay đầu nhìn lại.
Vật thể hình người giống Liễu Bình do sợi tơ bện thành kia vẫn đang lơ lửng
giữa không trung, rồi lại bị đông cứng thành tảng băng, chậm rãi rơi vào trong
rừng cây.
"Thế thân giả tạo còn có thể kiên trì một phút nữa, đi mau." Hoa Tình Không
thúc gicuj.
Liễu Bình bước đi, toàn lực phóng tới khu phế tích phía trước.
Yana lại hóa thành luồng sáng ôm hắn bay một đoạn, sau đó hắn lại toàn lực
chạy nhanh, cuối cùng cũng vọt vào trong phế tích.
ầ ề ế
Hầu như cùng lúc đó, từ trong rừng cây kia truyền ra một tiếng gào thét giận dữ:
"Giả! Lại là giả! Ngươi dám lừa ta!"
Toàn bộ rừng cây hóa thành màu trắng như tuyết.
Khí lạnh vô tận từ trong rừng cây khuếch tán ra phía ngoài, dùng tốc độ cực
nhanh đóng băng toàn bộ phế tích.
…
Băng sương cuốn tới.
Toàn bộ phế tích đều bị đông cứng lại.
Giọng nói của tượng đá đen từ xa truyền lại:
"Kẻ lừa gạt, ngươi đã không xứng trở thành vật sưu tập của ta, ngươi nên bị ăn
sạch!"
Phế tích hoàn toàn yên tĩnh.
Không có người, cũng không có bất cứ tiếng đáp lại nào.
Một lúc lâu sau.
Băng sương dần dần thu hồi lại, lại trở về khu rừng thưa thớt kia, biến mất
không thấy gì nữa.
Mọi thứ lại trở về bình thường như chưa từng phát sinh cái gì.
Trong phế tích, Liễu Bình đã biến mất không thấy gì nữa.
...
Khi băng sương bắt đầu lan tràn, trước mắt Liễu Bình bỗng nhiên trở nên sáng
rõ.
[Ngươi chết.]
[Ngươi thăm dò tới một vùng phế tích chưa biết, giá trị kinh nghiệm của ngươi
tiếp tục tăng lên.]
[Sương mù ăn mòn linh hồn đã biến mất.]
[Ngươi đang ở trong Mộng Cảnh.]
[Ý thức Mộng Cảnh đã không còn xóa bỏ ngươi.]
[Tạm thời ngươi đã an toàn.]
Liễu Bình hơi kinh ngạc.
Hai ngày chết sáu chục ngàn lần, thế mà khi tới khu phế tích này đã an toàn rồi?
Hắn nhìn lại về phía rừng cây.
Luồng băng sương kia liên tục lan tràn tới, sắp lan tràn tới khu phế tích này...
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, rừng cây bỗng biến thành một dãy núi xanh biếc
chập trùng liên miên.
Băng sương cũng biến mất hoàn toàn.
ế ể ổ
Thế giới như bị chuyển đổi vậy.
Căn phòng trống rỗng tàn tạ mà mình đang đứng cũng có thảm đỏ trải rộng.
Trên tường có treo một bức tranh.
Trên mặt bàn là đồ ăn nóng hổi, cuốn lịch đặt cạnh bên cũng đã gạch đi ngày
thứ hai mươi chín, đánh dấu đúng vào ngày thứ ba mươi.
Hoa tươi cắm trong bình hoa, đặt trên bệ cửa sổ, chập chờn theo gió.
Từng tiếng cười đùa của trẻ nhỏ truyền tới từ bên ngoài.
Thế giới an bình.
Liễu Bình ngẩn người một lúc lâu.
"Mộng Cảnh?" Hắn lẩm bẩm.
Yana bỗng nói: "Đúng là mộng cảnh, thế nhưng mộng cảnh xuất sắc như vậy là
thứ gì thì còn cần xét lại."
"Xét cái gì?" Liễu Bình không hiểu, hỏi.
"Phải xét xem sẽ có sự kiện nào xuất hiện..." Hoa Tình Không xen vào nói:
"Nếu như một vài sự kiện tốt, ví dụ như cho ngươi tiến vào học viện nào đó để
học tập, hoặc đi vào trong bí cảnh thăm dò tìm kiếm bảo vật, như vậy thì cơ bản
có thể xác định chính là Danh sách của Nhân tộc chúng ta."
Danh sách... Nhân tộc.
"Nếu như là Danh sách của Nhân tộc thì thật sự là một thu hoạch ngoài ý
muốn." Yana nói.
"Đúng, không sai, nếu như là trọn bộ thẻ bài danh sách, vậy thì càng tuyệt, chắc
chắn có ẩn giấu đi binh khí tối thượng." Hoa Tình Không nói.
Liễu Bình đứng bên cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên ngoài.
Nhà cao tầng san sát.
Ngựa xe như nước.
Có vẻ như nơi này là một thành phố lớn của loài người.
Cốc cốc cốc...
Có người gõ cửa.
Liễu Bình quay người lại, đi tới trước cửa, hỏi: "Ai vậy?"
"Thư của ngài."
Một phong thư được đẩy vào từ khe cửa.
Liễu Bình cúi người, nhặt phong thư lên, xé một bên.
Một tấm thẻ rất đẹp xuất hiện trước mặt hắn, trên đó có viết:
"Chúc mừng ngươi."
"Ngươi đã tiến vào vòng phỏng vấn."
ố ế ề ấ ố
"Xin hãy xuống nhà trong vòng mười phút, xe tiến về Chấp Pháp cục thành phố
chờ ngươi tại giao lộ."
Liễu Bình đọc xong, đặt tấm thẻ lên bàn.
"Hai vị, các ngươi đoán sai, không phải đi học viện học tập, cũng không tiến
vào bí cảnh nào cả, mà là làm một người chấp pháp." Libertas cười trêu.
"Làm người chấp pháp, có thể bắt người xấu, có thể rèn luyện kỹ nghệ, đề cao
năng lực ứng biến... cũng coi như là chuyện tốt." Yana nói với vẻ không chắc
chắn.
Hoa Tình Không nói: "Thế giới Mộng Cảnh đã rất hiếm thấy, thế mà thân phận
lại là như vậy, thật sự là quá kỳ lạ."
"Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi." Liễu Bình nói.
Hắn cất tấm thẻ đi, mở cửa, đi ra ngoài.
Mười phút sau...
Đúng là có một chiếc xe bus chờ hắn tại giao lộ.
Liễu Bình lên xe, lại thấy trong xe bus trống rỗng, ngoài lái xe ra, chỉ có mỗi
mình hắn.
"Chỉ có mình ta có thể tiến vào vòng phỏng vấn thôi sao?" Hắn hỏi.
Lái xe trả lời, cũng không quay đầu lại: "Đương nhiên, cơ chế lựa chọn của
chúng ta rất chặt chẽ, đã rất nhiều năm rồi chưa có ai có thể tiến vào vòng
phỏng vấn đâu."
Xe bus xuất phát.
Danh Sách Chương: