Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

và “Đặc hiệu sư"
Hai mươi mét bên trái.
Phải dùng phương thức người thường để đào xác thì mới không chạm đến thuật
pháp cảnh báo.
Ánh mắt Liễu Bình chóp động, dừng lại trên bãi cỏ mà người hầu kia đang đào.
Nơi đó có một mộ bia, trên đó có viết: “Mộ địa thứ bảy, Kẻ Báo Tang."
–– Món nợ thiếu ta vẫn chưa trả hết, chờ người trở về."
Đây là một câu nói viết lại từ giọng điệu của chủ trang viên.
Hiện tại... Làm sao mới có thể làm người hầu dời qua bên trái hai mươi mét để
đào ra thi thể của Delia? Liễu Bình đứng tại chỗ, tâm tư lao nhanh, gương mặt
lại không để lộ, chỉ lẳng lặng nhìn tên người hầu kia khai quật mộ địa.
Tính ra thì thời gian đã qua lâu như vậy.
Hắn còn đến địa điểm trước.
Long tộc -- Sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Trên không trung truyền đến từng tiếng rồng ngâm thâm trầm mà to lớn.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra, hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Long tộc bắt đầu phóng thích chú ngữ.”.
"Tổng cộng có ba mươi sáu loại chú ngữ Long tộc tác động lên trang viên Ác
Mộng, đang phá hư toàn bộ hệ thống phòng ngự của trang viên."
Bắt đầu rồi! Liễu Bình cẩn thận lắng nghe tiếng rồng ngâm -- Thật cừ khôi, đám
rồng này đều chưa hiện thân mà đã bắt đầu đối phó trang viên này.
Mặt đất trang viên bắt đầu rung động.
Mặt đất vỡ ra một rồi lại một khe nứt uốn lượn lan tràn.
Trong hư không vang lên từng tiếng va chạm, đồng thời bùng lên vô số quang
ảnh.
Long chú và hệ thống phòng ngự của trang viên đang đối kháng nhau.
Giọng nói của chủ trang viên bỗng vang lên: “Đám sâu bọ đáng chết, ta còn
chưa kịp đối phó các ngươi mà các ngươi dám tìm tới cửa rồi."
Một ánh hào quang đen tối bay ra khỏi trang viên, bay lên xa tít trên không
trung.
Khắp nơi trong trang viên, một vài tên mang khí tức cường đại bay lên trời, theo
sát sau đó.
ễ ấ ỗ ầ
Long tộc ra tay! Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, bỗng nói với người hầu bên cạnh:
“Chủ trang viên là vô địch, đừng lo lắng, tiếp tục đào."
Người hầu lấy lại tinh thần, mang ý xin lỗi mà nói: “Vậy ta tiếp tục đào."
"Ngươi đào sai nơi rồi."
Liễu Bình nói, sau đó đi qua một khoảng cách về hướng bên trái, chỉ vào đó rồi
nói: “–– Đáng lẽ là nơi này, vừa rồi đào sai rồi."
Ở nơi hắn chỉ, không biết khi nào đã xuất hiện một mộ bia.
Trên mộ bia có viết hai hàng chữ: “Mộ địa thứ bảy, Kẻ Báo Tang."
"–– Món nợ thiếu ta vẫn chưa trả hết, chờ người trở về."
Người hầu ngẩn ra, nhìn thoáng qua mộ bia trước mặt mình, chỉ thấy mộ bia
rỗng tuếch, không có viết cái gì cả.
"Xin lỗi, phải là mộ địa thứ bảy."
Người hầu vội vàng xin lỗi, nhảy ra khỏi cái hố mới đào được một nửa, khiêng
xẻng đi đến vị trí mà Liễu Bình đã chỉ.
Hắn ta bắt đầu đào bùn đất lần nữa.
Liễu Bình lén quan sát chung quanh, chỉ thấy người trong trang viên đều nhìn
chằm chằm động tĩnh trên bầu trời, không có ai chú ý bãi cỏ.- - Hy vọng Long
tộc có thể kéo dài thêm một lát đi.
Hắn lại nhìn lướt qua hư không.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: “Ngươi lấy ngôn ngữ để toàn
lực thi triển Lừa gạt."
"Ngươi phát động kỹ thuật diễn Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư, khiến trên đất trống xuất
hiện một mộ bia, mà mộ bia ban đầu bị người dùng đặc hiệu bao trùm lên mặt
ngoài, biến thành tấm bia không có chữ."
"Ngươi phụ gia lên kỹ thuật diễn Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư thêm sức mạnh “Lừa
gạt, khiến tất cả người quan sát cho rằng khối mộ bia đầu tiên bị đặc hiệu bao
phủ mới là mộ địa thứ bảy."
Tiếng xẻng đào đất không ngừng vang lên.
Cái hố trên mặt đất càng lúc càng lớn.
Liễu Bình nhìn lên bầu trời, chỉ thấy từng luồng dao động kịch liệt trên bầu trời
bắt đầu trở nên mỏng manh.
Không phải đó chứ.
Chỗ ta mới đào được một nửa mà các ngươi lại chống chọi không được? Ánh
mắt Liễu Bình xẹt qua chung quanh, phát hiện một người hầu khác đang đứng
bên cạnh bãi cỏ.
"Này!"
Hắn hô.
ố ố ẩ ầ ấ ế ắ
Đối phương vốn đang ngẩng đầu nhìn trời, nghe thấy tiếng hắn gọi thì nhìn qua.
"Lại đây hỗ trợ!"
Liễu Bình vẫy tay và nói.
Người hầu thoáng do dự, sau đó cung kính nói: “Vâng, thưa khách nhân tôn
quý."
Hắn ta đi đến vị trí thùng dụng cụ, lấy ra một cái cuốc để tới giúp đỡ đào chung.
Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một giọng nói: “Chúng ta chống chọi
không nổi nữa."
Tiếng chiến đấu trên không trung theo đó mà ngừng lại.
Ánh hào quang đen tối kia lại rơi xuống lần nữa, nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ.
Là chủ trang viên Ác Mộng.
Liễu Bình trấn định mà nói: “Nói thế nào đây, Long tộc đều là kẻ thức thời, ta
không biết tại sao đám tiểu tể tử kia dám tới trêu chọc ngài."
"Nếu hôm nay không phải cần tiếp khách –– ta thề, không tốn bao lâu thì ta đã
xử lý hết bọn chúng."
Chủ trang viên nói.
"Đó là đương nhiên."
Liễu Bình nói.
Chủ trang viên nhìn thoáng qua hai gã người hầu, cảm thấy không có gì, lại
phân phó mọi người trong trang viên tăng mạnh đề phòng, lúc này mới gật gật
đầu với Liễu Bình, xoay người đi vào trang viên.- - Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là
cảm ứng Thần Bí Trắc nào đó, khiến chủ trang viên đi đến trước mặt Liễu Bình
theo bản năng.
Nhưng không có việc gì cả.
"Lừa gạt"
và “Đặc hiệu sư"
đang liên tục vận hành ổn định.
Chủ trang viên trở lại đại sảnh yến hội, ngồi xuống chủ tọa, lại bắt đầu nói
chuyện với các vị khách bên cạnh lần nữa.
Từ đầu tới đuôi, nó vẫn chưa chú ý tới tình hình ngoài mộ địa.
Thời gian lại trôi qua một hồi.
Một người hầu nói: “Đại nhân, đã đào ra rồi."
"Được, mở nắp quan tài ra, để ta nhìn xem."
Liễu Bình nói.
Hắn đi đến trước hố, liều mạng hồi tưởng dáng vẻ của Kẻ Cầm Dù.
Một âm thanh nặng nề vang lên -- Nắp quan tài bị mở ra.
ầ ấ ể ầ
Hai người hầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong quả nhiên là thi thể của Kẻ Cầm Dù.-
- Năng lực biểu diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư.
"Các ngươi có thể lên rồi, ta qua xem."
Liễu Bình nói.
"Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK