Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưởng môn nói: “Thời gian con nhập môn ngắn ngủi, vốn nên tôi luyện thêm
mấy năm, sau đó lại truyền thụ các loại chân pháp -- Ông ta bất đắc dĩ cười
cười, tiếp tục nói: “Năm đó chúng ta tùy tiện đánh ra một môn quyền pháp là có
thể lay động trời đất, còn về Hoán Linh đao pháp này, nó càng ghê gớm hơn
nữa."
"Đạo pháp này mạnh đến mức nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Đao như mặt trời chói chang, không ai có thể ngăn cản."
Chưởng môn nói được một câu thì trên mặt lại lộ thêm một tia cô đơn.
Liễu Bình cũng không vội xem đao pháp tiếp theo, cũng thở dài theo và nói:
“Có lẽ lại qua mấy năm, sức mạnh ngũ hành sẽ trở về cũng không biết chúng."
"Mọi người đều hy vọng như thế, nhưng hy vọng càng ngày càng xa vời."
Chưởng môn cảm khái.
Lúc này một đệ tử đi vào đại điện, ôm quyền nói: “Ra mắt chưởng môn, tiểu sư
thúc."
"Chuyện gì?"
Chưởng môn hỏi.
"Có người tìm tiểu sư thúc, tên gọi Từ Thắng, nói là người hầu của tiểu sư
thúc."
Đệ tử kia nói.
Liễu Bình bừng tỉnh nói: “À, là một huynh đệ của ta, sư phụ người cảm thấy
hắn có thể tiến vào không?"
Chưởng môn nói: “Đương nhiên, nếu là bằng hữu thì con tự mình đi nghênh thì
tốt hơn, trong quan cũng có phòng cho khách, con chào hỏi một tiếng là có
người an bài thôi."
"Đa tạ sư phụ."
"Đi thôi, đi gặp bằng hữu, ngày mai lại đến tìm ta."
"Thưa vâng."
Liễu Bình đứng dậy đi ra đại điện, theo tên đệ tử kia đi thẳng một mạch đến
trước cửa đạo quan.
Chỉ thấy quả nhiên Từ Thắng đang đứng bên ngoài, vác một tay nải, dáng vẻ
như muốn lại chỗ này.
Liễu Bình cười cười, hô to: “Từ Thắng!”.
ắ ấ ắ ễ
Từ Thắng quay người lại thì thấy được hắn, cười to nói: “Liễu ca, ta lại theo
chân tới đây!"
Gã chạy về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình cười tủm tỉm mà nhìn, chợt thấy trên đầu Từ Thắng hiện ra hai hàng
chữ nhỏ: “Ký sinh thể hoàn toàn."
"Thuyết minh: Hoàn toàn chiếm cứ thân thể máu thịt, đọc được tất cả ký ức và
thao túng thân thể của kẻ bị ký sinh, mãi đến khi tử vong."
"Đặc biệt thuyết minh: Thoát ly ký sinh thể sẽ suy yếu một đoạn thời gian.”.
Trong nháy mắt chữ nhỏ hiện ra, Từ Thắng đã chạy được nửa đường, mắt thấy
sắp tới gần Liễu Bình... Ý cười trên mặt Liễu Bình không thay đổi, hắn nói:
“Quả nhiên theo tới, xem ra còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta vừa quen biết."
Từ Thắng thoáng hồi ức, sau đó cười to nói: “Đúng vậy, Liễu ca, ngươi dạy ta
quyền pháp sư môn hoàn chỉnh, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi!"
"Vậy thì ngại quá."
Liễu Bình thở dài nói.
"Liễu ca, đừng khách sáo với ta!"
"Được."
Ánh đạo hiện lên, hai người vừa chạm vào đã tách ra.
Cánh tay cụt của Từ Thắng phóng lên cao, gã giật mình tức giận quát: “Liễu ca!
Vì sao ngươi làm vậy!"
Liễu Bình không đáp lời, chỉ lao sát theo, trường đao liên tục trảm năm cái, một
đao đâm thẳng vào ngực Từ Thắng.
"Ngươi thật tàn nhẫn!"
Từ Thắng phun ra một búng máu và nói.
"Cảm ơn khích lệ."
Liễu Bình vẫn mang theo ý cười mà đáp.
Chỉ một thoáng, trên lưng Từ Thắng đột nhiên phồng lên một cục thịt thật lớn,
thoắt một cái đã bắn lên, bay vút hướng tới đường nhỏ bên ngoài đạo quan.
Liễu Bình sớm đã chuẩn bị, trong nháy mắt đối phương động thì hắn cũng đã
đuổi kịp.
"Tại sao người biết --"
Cục thịt kia thất thanh gào lên.
Ánh mắt Liễu Bình lạnh lẽo như băng, đôi tay vận đao, bật hơi mà nói: “Trảm."
Chỉ thấy trên lưỡi đao cháy bùng lên một con kỳ lân lửa, chỉ một thoáng đã
nhào vào cục thịt kia.
Oanh! !! Cục thịt bị kỳ lân liên tục tấn công ba lần, trực tiếp đốt thành một bãi
thịt nát rồi rơi xuống mặt đất.

Nó đột nhiên phát ra một trận cười to: “Ha ha ha, mười lăm tuổi! Lại có nhân
vật thiên tài như vậy!"
"Nhưng hôm nay người tự tay giết chết huynh đệ tốt của mình, ta xem về sau
ngươi vượt qua cửa ải tâm ma kia như thế nào!"
Liễu Bình lạnh lùng liếc nhìn nó một cái, giơ trường đao lên cao cao: “Hắn bị
ngươi hại chết, tại sao ta lại có tâm ma."
"Ngươi tự tay giết hắn!"
Bãi thịt kia giận dữ hét.
"Vì đối phó ta, cả người thân nhất bên cạnh mà cũng hạ thủ được, ngươi nghĩ
người trong thiên hạ sẽ nhìn người như thế nào? Ta nói cho ngươi biết, cả đời
ngươi cũng không làm được lãnh tụ của Nhân loại, bởi vì ngươi lạnh nhạt vô
tình như thế, chỉ vì cứu mạng bản thân mà lựa chọn phương thức giết người một
nhà ích kỷ như thế!"
Bãi thịt nát kia ác độc nói.
Liễu Bình bật cười và nói: “Ta đâu quan tâm người trong thiên hạ nhìn ta như
thế nào, đi chết đi."
Trường đao rơi xuống.
Bãi thịt nát kia lập tức bị ngọn lửa vô tận bao lấy, thiêu cháy phát ra tiếng vang
bùm bùm.
Nó bị đốt thành một bãi tro đen.
Lúc này toàn bộ đạo quan đã phản ứng lại, một rồi lại một bóng người chạy vội
đến bên này.
Liễu Bình xoay người trở về bên cạnh Từ Thắng, cúi người xuống, nắm lấy tay
Từ Thắng.
Từ Thắng cười khổ nói: “Vốn nên theo Liễu ca lên núi... Nhưng nhất thời không
suy nghĩ cẩn thận... Đã rơi vào kết cục như thế.”.
Gã nhìn nhìn quan binh phục trên người, trong mắt vừa là hối hận, lại có chút
vấn vươn.
"Đừng nghĩ nhiều, không phải ngươi sai."
Liễu Bình nói.
Từ Thắng dần dần không thở được nữa, mắt thấy sắp không được thì bỗng nhớ
tới cái gì, gã mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, dùng sức nắm chặt
tay hắn.
Liễu Bình thoáng suy nghĩ, hỏi: “Tông môn của người tên gọi là gì?"
"Quyền... Thắng... Môn..."
Từ Thắng miễn cưỡng nói.
"Ta sẽ truyền Huyết Dũng quyền pháp lại, dưỡng danh võ học của nhất mạch
Quyền Thắng Môn ngươi."

Liễu Bình nói.
"Cảm ơn -- Từ Thắng thở ra một hơi, sau đó bất động.
Liễu Bình im lặng mấy phút, yên lặng đứng lên dưới cái nhìn chăm chú của mọi
người.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Đã tru sát Tủ sứ truyền
pháp của tà giáo.”.
"Sức mạnh Hỏa chi Pháp Tắc đã khôi phục đến giai đoạn Sơ Châm”."
"Sức mạnh pháp tắc Địa, Thủy, Phong bắt đầu thức tỉnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK