Liễu Bình không nói lời nào, hắn gia tốc đi về phía trước.
Cuối hẻm nhỏ là một cái cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Dọc theo bậc thang đi thẳng một mạch xuống, đi tới một quảng trường rộng lớn.
Trên quảng trường có một bức điêu khắc to lớn đứng sừng sững, một mặt có
khắc ma quỷ, mặt còn lại điêu khắc nhân loại.
—— Ma và người dung hợp thành một thể, hình thành một pho tượng.
Bốn phía trống trải, sương mù bao phủ tất cả, không thể thấy rõ bên ngoài
quảng trường có cái gì.
Bỗng nhiên.
Sương mù không ngừng quay cuồng chung quanh quảng trường, cứ như cảm
ứng được cái gì, nó run rẩy kịch liệt lên.
Liễu Bình lại mở Động Tất Chi Đồ ra lần nữa.
Một bản đồ nửa trong suốt tỏa ra ánh hào quang hiện lên trước mắt hắn.
Chỉ thấy bên ngoài quảng trường, những điểm nhỏ chi chít đang nhanh chóng di
chuyển hướng tới quảng trường.
Ở phía trên những điểm nhỏ đó hiện lên một hàng đánh dấu nho nhỏ:
“Tà Uế Chi Ma.”
“Đây là những linh hồn bị ô nhiễm, chúng giữ lại lực công kích lúc sinh thời,
thậm chí còn mạnh hơn!”
“Ba phút sau, chúng sẽ đến quảng trường!”
Liễu Bình xem xong thì lập tức nói: “Các vị, chuẩn bị chiến đấu.”
Hắn vừa muốn cất bản đồ đi thì bỗng nhìn thấy một quang điểm kỳ quái dừng
lại ở giữa quảng trường.
“Hả? Nơi này có cái gì đó.”
Hắn bước nhanh đến trước tòa pho tượng kia, dán tay vào vách tường phía dưới
pho tượng, dùng sức nhấn một cái trên một khối gạch.
Rắc!
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Vách tường quay lại, để lộ ra một khối di hài thiên sứ.
Di hài này bị một thanh chủy thủ toàn thân màu đen đóng đinh trên tường, đôi
tay siết chặt lấy chủy thủ, cứ như trước lúc chết còn muốn rút chủy thủ ra khỏi
ngực.
“Giấu thật kỹ, căn bản không nhìn ra được nơi này có cái gì.” Libertas cảm
khái.
ề ồ ễ
“Cũng ít nhiều nhờ vào bản đồ của Ma Vương kỳ quỷ.” Liễu Bình nói.
Hắn nhìn thoáng qua chủy thủ kia, chỉ thấy trên chuôi của chủy thủ hoàn toàn
cấu thành từ những cơ bắp màu đen đang không ngừng mấp máy, mà lưỡi đao
lại là một khúc xương nhỏ.
Những hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Tà Dị Chi Cốt.”
“Chủy thủ.”
“Tràn ngập sức mạnh tà ác sa đọa, có thể làm ô nhiễm tất cả các linh hồn.”
Giọng nói của Libertas lập tức vang lên: “Oa, chủy thủ này nhìn có vẻ rất mạnh,
cho ta được không?”
“Không được!” Yana lặng lẽ hiện lên.
“Các ngươi phải nhớ kỹ, không có sự cho phép của ta thì không được chạm vào
những thứ ở nơi này đấy.” Nàng nghiêm nghị nói.
“Vì sao?” Libertas hỏi.
“Bởi vì chúng đều là vật tà đọa vượt qua lý giải, một khi nhân loại lây dính thì
linh hồn sẽ bị dị hoá.” Hoa Tình Không nói.
Yana tiến lên hai bước, cả người tỏa ra ánh hào quang thánh khiết.
Nàng nắm lấy chuôi chủy thủ này, dùng sức rút nó ra rồi ném xuống mặt đất.
Chủy thủ mấp máy một trận.
Nó hóa thành một con sâu mọc đầy lưỡi dao, chui xuống đất rồi biến mất.
“Vì sao Yana có thể chạm vào chuôi chủy thủ này?” Libertas không cam lòng
mà nói.
“Linh hồn của nàng thánh khiết, không có chút tì vết dơ bẩn nào, cho nên sẽ
không bị ảnh hưởng, đổi lại là ngươi, một khi nắm lấy chủy thủ kia thì trực tiếp
biến thành quái vật sa đọa.” Hoa Tình Không cười lạnh nói.
Libertas không hé răng.
Trên vách tường, hài cốt thiên sứ kia bỗng động đậy.
“Là ai? Vừa rồi là ai cứu vớt ta?”
Thiên sứ phát ra giọng nói khàn khàn, nỗ lực nhìn quanh bốn phía.
Lúc này Liễu Bình mới phát hiện, hai mắt thiên sứ là một mảnh lỗ trống, hiển
nhiên đã bị cắt mất.
“Ta là một Thẻ Bài Sư.” Liễu Bình nói.
Huy chương trước ngực hắn bỗng tỏa ra ánh hào quang càng sáng chói.
Thiên sứ lập tức cảm ứng được, lên tiếng tán thưởng: “Là nhân loại! Thật không
ngờ, ta bị phong ấn trên vách tường này qua vô số năm tháng, vốn cho rằng
vĩnh viễn không có ai cứu ta ra —— Kết quả ngươi lại phát hiện được ta.”
ễ ồ
Liễu Bình nhìn thoáng qua bản đồ kia.
—— Thật là thứ tốt!
Nếu không phải Ma Vương kỳ quỷ giở thủ đoạn thì hắn thật sự muốn cảm ơn nó
một phen.
Hiện tại à...
Xem ra phải dùng một phương thức khác để cảm tạ nó.
“Không đáng nhắc tới, chúng ta phải tiếp tục đi tới, ngươi có tính toán gì
không?” Liễu Bình hỏi.
“Đi tới? Đúng vậy... Phải nhân lúc Ma Vương kia còn chưa phát hiện, cố gắng
giành lấy càng nhiều nơi, đánh thức càng nhiều chiến hữu, nếu không ngươi sẽ
giống như chúng ta, bị hoàn toàn vây khốn ở chỗ này.” Hài cốt thiên sứ nói.
Liễu Bình im lặng, sau đó hỏi: “Các ngươi đều bị nhốt ở chỗ này sau khi chiến
bại à?”
Hài cốt thiên sứ thở dài: “Cũng hết cách rồi, chiến tranh đã giằng co rất nhiều
lần, nhưng Ma Vương quá mạnh...”
Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trong lòng bỗng nảy ra một cảm giác.
Hắn nhìn vào sương mù chung quanh quảng trường, chỉ thấy một rồi lại một
con quái vật chui ra từ sương mù.
Đám quái vật đó đều có hình thể tương tự như người, nhưng hai mắt đỏ bừng,
vẻ mặt điên cuồng.
Chúng cũng không vội vã nhào lên, mà xếp thành mấy hàng ở đằng xa.
Chú ngữ tà dị vang lên từ trong miệng chúng.
“Không thể để chúng tiếp tục niệm nữa!” Yana vội vàng quát.
Libertas là người đầu tiên nhảy ra từ sách thẻ, hắn ta thuận tay nắm ra một đống
lựu đạn, hung hăng ném đến bên cạnh quảng trường.
Ầm ầm ầm ——
Khói đặc cuồn cuộn, không ít quái vật bị nổ bay.
“Liễu Bình, cho ta mượn đao.” Triệu Thiền Y nói nhỏ.
Liễu Bình đưa U Ảnh Đao vào trong hư không, lập tức có một bàn tay nhỏ vươn
tới, nhận lấy trường đao.
Triệu Thiền Y cầm đao bay vút lên, biến mất chỉ trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Từng ánh đao quang lộng lẫy bùng nổ, cắt những hàng quái vật kia thành mấy
khúc.
Hoa Tình Không cũng đi ra từ sách thẻ, nắm lấy một sợi tơ thật dài, nhìn sâu
vào bên trong sương mù.
ồ ế
“Không còn kịp rồi, chúng đã gọi ra một tên cực kỳ ghê gớm đến.” Hoa Tình
Không nói.
Norton cũng xuất hiện, vỗ một cái lên sách thẻ của mình rồi quát khẽ lên: “Kéo
dài không gian!”
Một thẻ bài bị y vứt ra ngoài.
Phanh!
Thẻ bài biến mất.
“Ta cũng cảm nhận được khí tức cường đại trên người tên kia, nhưng nếu nó
muốn đến nơi này thì phải trải qua một không gian hư vô lên tới chừng một vạn
kilomet —— Cũng coi như tranh thủ được một chút thời gian.” Norton nói.
“Vậy tiêu diệt những thứ có thể kêu gọi quái vật cường đại trước đi.” Liễu Bình
nói, sau đó lấy ra quyển sách Hỏa Diễm kia.
Hắn đưa sách thẻ cho Libertas, vỗ vỗ bả vai đối phương rồi nói: “Dùng nó cho
tốt.”
“Còn có cái này.” Liễu Bình đưa qua một cái bật lửa.
Libertas nhận lấy bật lửa rồi quan sát, chỉ thấy đây là một cái bật lửa chống gió
được đúc từ cùng một chất liệu, bên ngoài có điêu khắc một bộ xương khô, một
nữ nhân và một thanh chủy thủ.
Hắn ta yêu thích mà vuốt bật lửa, sau đó lại nâng sách thẻ lên, vui mừng quá
đỗi, nói: “Quả nhiên là huynh đệ tốt! Liễu Bình, ta sẽ để ngươi biết rốt cuộc ta
lợi hại đến mức nào.”
Liễu Bình cười cười.
Trên thực tế, Libertas là một thích khách cực kỳ có tiềm lực, chẳng qua tuổi quá
nhỏ, chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.
Nếu hắn ta được bồi dưỡng thật tốt thì tương lai nhất định sẽ là một nhân vật lợi
hại.
Danh Sách Chương: