Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh –– Thế giới bắt đầu hủy diệt.
Hình ảnh chợt lướt qua.
Quái vật Ác Mộng muôn hình vạn trạng.
Vô số lần thất bại.
Một loạt thế giới bị hủy diệt.
Tất cả mọi thứ sôi nổi xuất hiện trong ký ức của Liễu Bình.
Bất tri bất giác.
Hắn phát hiện mình đã đi tới cuối đường.
Phía trước là một mảnh hư vô.
"Khó như vậy sao?"
Liễu Bình thở dài.
Câu nói vừa dứt, một loạt hình ảnh nam tử hiện lên trong trí nhớ hắn.
Bọn họ một người tiếp một người mở miệng nói: “Đúng vậy, quá khó khăn, căn
bản không thể thắng được."
"Cuối cùng ta nghĩ ra một biện pháp."
"Làm bản thân biến thành quái vật Ác Mộng."
"Chúng ta đã dùng tổng cộng năm thế, mới miễn cưỡng đạt được huyết mạch
này."
"Cố lên, dùng nó cho tốt đi."
Bọn họ nói xong thì thân thể hóa thành quang điểm giơ phiêu tán, sôi nổi rơi
vào trong ký ức.
Toàn bộ thế giới hóa thành hư ảo.
Liễu Bình mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đang đứng hư vô vô biên vô hạn, mà tất cả cuộc chiến trong
quá khứ đều bị đánh thức lần nữa.
Bên tai truyền đến tiếng gầm rú liên tục.
Bên ngoài thân thể như đã xảy ra chuyện gì.- - Hắn đang bị công kích! Liễu
Bình đang muốn rời khỏi mảnh hư vô này thì lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu
đốt nhanh chóng thoáng hiện: “Xin hãy chú ý."
"Huyết mạch Ác Mộng mà ngày xưa ngươi hội tụ tất cả sức mạnh để lưu lại đã
được đánh thức."
"Ngươi trở thành Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả."
ể ề ắ
"Thân thể của ngươi không thuộc về chúng sinh, nó sắp sinh ra ý thức của bản
thân."
"Bởi vì ý thức của chính thân thể Ác Mộng Chủng này đang trong trạng thái
mới sinh, xin hãy lập tức tiến hành chém giết nó!"
"–– Chiến đấu bắt đầu!"
Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng rút đi.
Cách đó không xa, trong một mảnh hư vô bỗng xuất hiện một tồn tại khác.
Đó là một đoàn huyết nhục không ngừng mấp máy.
Trong nháy mắt Liễu Bình phát hiện nó, nó cũng phát hiện Liễu Bình.
Gần như trong nháy mắt.
Nó đã hóa thành dáng vẻ của Liễu Bình, miệng phát ra âm thanh tối nghĩa:
“Thân thể này... Là của ta!"
Liễu Bình đứng bất động.
Ở trước người hắn bỗng xuất hiện một tòa tháp cao kim sắc, trên tháp cao đứng
đầy những tồn tại không cách nào đếm hết.
Thiên Địa Vô Pháp Bí Trảm Tam Thức!
Đây là một chiều tập hợp các sức mạnh Kỳ Quỷ, trước nay Liễu Bình chỉ có thể
hiện hóa nó ra, nhưng mãi đến hôm nay, đến giờ phút này, hắn mới phát hiện --
Mỗi người trên tòa tháp cao đó đều là chính hắn.
Là mỗi một đời quá khứ của hắn! Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Kỹ xảo
được ghi khắc sâu trong linh hồn người đã được đánh thức, đao thuật của người
được vô số thế hệ quá khứ gia trì, đã trở nên càng cường đại hơn."
Trên kim tháp cao lớn khổng lồ, mỗi một Liễu Bình đều rút trường đao ra.
Một Liễu Bình trong đó nói: “Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn lưu trữ một phần
sức mạnh, chỉ vì..."
"Ta cần phóng thích nó vào một thời khắc nào đó trong tương lai."
Tất cả Liễu Bình giơ trường đao lên cao, cùng quát lên: “Trảm!"
Đao quang vô biên vô hạn ầm ầm nở rộ từ tháp cao kim sắc, thổi quét cả thiên
địa.
Ánh hào quang huy hoàng chói mắt chiếu sáng khuôn mặt quái vật.
Nó lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, gào rống lên: “Không! Điều này không công bằng,
ta vừa ra đời, ta là Thôn Thần --"
Ánh hào quang nuốt sống nó, vì thế nó lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết cao
vút.
Đao quang càng mãnh liệt.
Cuối cùng, toàn bộ thế giới hóa thành một ánh đao vô cùng to lớn.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Tiếng gào rú của con quái vật hoàn toàn bị trừ khử.
Tất cả đều đã trôi đi.
Chỉ có vô số những giọng nói vang lên bến tại Liễu Bình: “Tất cả sức mạnh đã
bị hao hết."
"Có lẽ ngươi là một tia hồn phách cuối cùng."
"Cuối cùng... Thử lại một lần đi."
"Chiến thắng chúng nó!"
"Chiến thắng chúng nó!"
"Nhất định phải --"
"Chiến thắng chúng nó! !!"
Những âm thanh quá khứ không ngừng vang lên bên tai Liễu Bình, sau đó dần
dần đi xa, cuối cùng quay về với hư vô.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức thoáng hiện trước mặt hắn: “Tất cả tàn hồn
đều đã trôi đi."
"Bởi vì mất đi tất cả tàn hồn, người sẽ không thể thi triển đạo thuật: Thiên Địa
Vô Pháp được nữa."
"Ngươi có thể tỉnh lại."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình bỗng mở mắt ra.
Võ quán đã bị san bằng thanh bình địa.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng ở chỗ cũ.
Mấy ngàn cái đầu người hóa thành một bức tường cao xoay tròn, không ngừng
ngăn cản công kích đến từ bốn phương tám hướng.
Tên bầu trời không ngừng vang vọng từng tiếng cảnh cáo to lớn: “Tất cả bình
dân, rời xa nội bộ thành Đông."
"Quỷ Ác Mộng đã hoàn toàn buông xuống võ quán Huyết Tâm Lưu!"
"Lặp lại một lần, lập tức rời xa nội thành!"
Liễu Bình yên lặng nghe xong, ánh mắt nhìn về phía những đầu người đó—–
Chỉ thấy trong mấy ngàn cái đầu người, ít nhất có một nửa đã bị mất đi huyết
nhục và ngũ quan, chỉ còn lại đầu lâu tỏa ra hồn hỏa ảm đạm.
Trên bầu trời, từng đòn công kích tràn ngập sức mạnh Linh không ngừng đánh
úp lại.
Vòng vây bảo vệ của đám đầu người trở nên càng dồn dập.

Dù cho sinh thời bọn họ đều là võ sư –– Nhưng trước mặt công kích dày đặc
như vậy, chúng cũng không chống chọi được lâu lắm.
Liễu Bình thở dài và nói: “Cần gì đến nỗi này?"
Hắn muốn giơ tay rút đao, lại phát hiện mình không thể nâng tay lên được.
Đúng rồi.
Hắn còn chưa quen với khối thân thể Ác Mộng này.
Thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến hắn.
Dục vọng Ác Mộng sao? Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm xúc khó hiểu nảy
lên trong lòng.
Loại cảm xúc này đến từ chính thân thể, nó như hồng thủy không cách nào ngăn
cản, vì thể Liễu Bình bỗng phát ra một tiếng than nhẹ tràn đầy thống khổ.
Vẻ mặt hắn dần trở nên vặn vẹo, tư duy cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Đống đầu đầu như cảm ứng được cái gì, lập tức ầm ầm lui qua hai bên.
Liễu Bình đón lấy vô số những đòn công kích, cứ bước về phía trước, nói với
một ngữ điệu kỳ dị: “Rõ ràng ta... Đang nghĩ biện pháp đối phó Ác Mộng, các
ngươi lại muốn giết ta..."
Hắn vừa nói, vừa nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng dụng ngón trỏ lên.
"Đều là người xấu."
Chỉ thấy ngón trỏ của hắn bỗng hóa thành một thanh đao thịt thật mảnh, nhanh
chóng duỗi dài ra, chợt lướt qua trên bầu trời.
Trong chớp mắt.
Những trường tuyến thật mảnh dày đặc như vô tận đã bao phủ toàn bộ không
trung.
Trường tuyến vừa thu lại thì tiếp tục hóa thành thịt đao rồi trở lại bàn tay hắn,
biến thành một đầu ngón tay nhân loại lần nữa.
Trong mắt Liễu Bình thoáng hiện vô số cảm xúc, hắn nhẹ nhàng nói: “Người
xấu thì phải xuống địa ngục."
Câu nói vừa dứt.
Tất cả công kích trên bầu trời đều dừng lại.
Đầu mọi người đều bị cắt xuống.
Thi thể đầy trời ngã xuống mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK