Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủy chi Pháp Tắc? Vật hiện hóa à? Liễu Bình có chút kinh ngạc.
Dù sao thì Hỏa chi Pháp Tắc cũng không hiện hóa ra bất cứ thứ gì, vì sao Thủy
chi Pháp Tắc có thể thực thể thành một vật chứ? Lúc này có nhiều người, tất
nhiên không tiện lấy nó ra để nhìn kỹ.
Liễu Bình đành làm bộ như không có việc gì xảy ra, tiếp đón đại đệ tử Trương
Bình Hà của Ma Son Tông và các thanh niên tài tuần của những phái khác vào
võ quán để quan sát trọn bộ Huyết Dũng quyền pháp trên tường.
"Đây là quyền pháp mà người bạn bị ký sinh kia của người để lại?"
Trương Bình Hà hỏi.
"Đúng vậy, tông môn của hắn đã bị diệt, chỉ truyền lại bộ quyền này, ta thay hắn
phát dương quang đại, để người trong thiên hạ đều có thể tu tập."
Liễu Bình nói.
"Đây thật là sáng kiến khơi dòng, là chuyện tốt."
Trương Bình Hà khen.
Các đệ tử môn phái khác cũng gật đầu phụ họa.
Quyền pháp này không có uy lực gì, nhưng tu tập có thể cường thân kiện thể,
rất thích hợp cho bình dân học.
Chỉ thấy lục tục có người tiến vào võ quán để quan sát quyền pháp trên tường.
Liễu Bình đứng trên đài cao, ôm quyền nói: “Chư vị, nếu có điểm nào không
hiểu về quyền pháp này, có thể hỏi ta vào bất cứ lúc nào, hoặc là hỏi đệ tử đồng
môn của Bách Linh Quan ta, tất cả được truyền thụ không có ràng buộc."
Vẻ mặt hắn bỗng đanh lại.
Chỉ thấy trong đám người phía sau, có một hai người xuất hiện hàng chữ nhỏ
trên đầu: “Tà vật ẩn núp."
-- Chúng lại có mặt ngay trong kinh thành, lui tới ngay trước mặt mình! Liễu
Bình im hơi lặng tiếng ấn tay lên thanh đao.
Phải làm sao để giết? Nếu hắn trực tiếp nhào lên giết hai người này thì xong
việc phải giải thích thế nào? Bọn quái vật biết hắn có thể nhìn thấu hành tung
của chúng thì sẽ phản ứng như thế nào? Hắn đang suy nghĩ, muốn tìm cơ hội đi
xuống tới gần hai người kia thì lại thấy thân thể chúng lóe lóe, đã ra khỏi cánh
cổng võ quán, chẳng biết đi đâu.
Liễu Bình âm thầm thở dài một tiếng, chỉ đành từ bỏ.
Lúc này mọi người trong võ quán đã tiêu hóa xong những lời mà Liễu Bình nói.
"Được!"
Có người rung lên một tiếng.
Võ quán không thu phí dụng nào cả.
Tin tức này từ từ lan truyền, dần dà, số người bước vào võ quán bắt đầu nhiều
lên.
Bách Linh Quan, Liễu Bình.- - Bắt đầu từ giờ khắc này, môn phái và tên của
hắn dần được truyền bá trong kinh thành.
Mà ảnh hưởng những chuyện này tạo thành là điều mà không ai có thể đoán
trước được.
Đêm.
Đạo quan Tường Vân.
Liễu Bình đi gặp chưởng môn sư phụ trước, hội báo tất cả những công việc lúc
sáng, nghe vài tiếng dặn dò rồi mới trở lại chỗ ngủ của mình.
Mãi đến lúc này, hắn mới có cơ hội lấy vật trong ngực ra xem.- - Quả nhiên là
một quyển sách.
Hắn mở sách ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng, không có bất cứ nội dung nào.
Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Nhân gian sẽ diệt vong,
pháp tắc nhờ vả, khiến cho thần vật này hiện hóa."
"Sách này có thể đưa truyền thừa mà ngươi bổ sung xong đến nơi tương ứng, để
nó được sử dụng, giúp tốc độ xây dựng hệ thống tri thức nhanh hơn."
"Khi Thủy chi Pháp Tắc lớn mạnh, uy năng của quyển sách này sẽ tăng mạnh
thêm một bước."
"Đây là quyển sạch tụ thành từ Thủy chi chúng pháp, xin người hãy đặt tên cho
nó."
Liễu Bình không cần nghĩ ngợi mà nói: “Nếu là quyển sách chịu tải tri thức và
chuyển vận truyền thừa, nên gọi là “-”.
"Quyển sách để chúng ta oanh oanh liệt liệt làm bạn trong ngày tháng hủy diệt
này, cùng chia sẻ tri thức để vượt qua kiếp nạn nhân gian."
Ngùng một giây.
Hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ lần nữa: “Tên quá dài, vượt qua phạm trù
pháp tắc cho phép."
Liễu Bình bất đắc dĩ nói: “Vậy đặt một cái tên bình thường chút vậy."
Hắn suy nghĩ mấy phút lại mở miệng nói: “Tất cả tri thức như biển cả như vực
sâu, vô biên vô tận, mà quyển sách này chịu tải tất cả, vậy đặt tên nó là: Quyển
sách Đáy Biển."
Câu nói vừa dứt, quả nhiên nhìn thấy trên phong bì xuất hiện bốn chữ to: Quyển
sách Đáy Biển.
Đã có tên, quyển sách này bắt đầu tỏa ra một vầng hào quang màu xanh biển,
dần dần hoàn toàn đi vào cơ thể Liễu Bình.
ễ ế ể
Trong lòng Liễu Bình lập tức sinh ra một cảm ngộ, đã biết cách sử dụng quyển
sách này như thế nào.
"Để ta suy nghĩ xem."
"Có, hồi sáng ta nhìn người ta luận bàn trong Tụ Phúc Lâu, có một bộ kiếm
pháp tàn khuyết, tên là Thu Thủy."
"Lúc ấy ta từng bổ sung xong bộ kiếm pháp này, hẳn là như vậy ––"
Liễu Bình ấn tay lên quyển sách, ngung thần tĩnh khí, lượt qua ba thức kiếm
chiếu hắn đã bổ sung trong đầu một lần nữa.
Quyển sách Đáy Biển tự động mở ra, một bóng người xuất hiện, lấy động tác
nước chảy mây trôi thi triển ba thức kiếm chiêu kia ra.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: “Kiếm chiếu mà người suy
đoán đã thành lập."
"Kiếm pháp này đã được bổ sung xong."
"Quyển sách Đáy Biển sắp đưa ba chiều kiếm pháp này về nơi thích hợp cho nó,
ngươi có đồng ý hay không?"
"Đồng ý."
Liễu Bình nói.
Câu nói vừa dứt, bóng người trên quyển sách bỗng biến mất tăm hơi.
Bên kia.
Kinh thành Tây Giao.
Trong một mảnh son trang kéo dài liên miên.
Nữ tử lúc sáng luận bàn với người khác đang cầm kiếm hành lễ, mở miệng nói:
“Sư phụ, hôm nay ta luận bàn với người khác, thua nửa chiều."
Ở đối diện nàng, chưởng môn Tuyết Son kiếm phái và vài vị trưởng lão ngồi
ngay ngắn bất động, vẻ mặt thật bình tĩnh.
"Là thua như thế nào?"
Chưởng môn hỏi.
"Ta lấy Thu Thủy kiếm pháp đối địch, vốn đã chiếm thể thượng phong, ai ngờ
Kim Phong Trào của đối phương đột nhiên trảo bảy cái vào thời điểm bộ kiếm
chiếu của ta kết thúc, phá kiếm chiêu phòng ngự của ta."
Nữ tử nói.
Chưởng môn thở dài một tiếng, nói: “Ba thức quan trọng nhất của bộ kiếm pháp
trấn phái này đã thất truyền, cho nên ngươi không thể không chuyển phòng thủ
nửa chừng, đây là chuyện không có cách nào, không trách người được."
Chư vị trưởng lão còn lại đều im lặng thở dài.
Chưởng môn đứng lên, rút bội kiếm mang theo bên người ra và nói: “Tới đây, vi
sư lại giúp ngươi rèn giũa kiếm kỹ, về sau nếu lúc người chuyển sang phòng
ể ế
ngự có thể càng nhanh một chút thì không đến mức lập tức bị phá tan chiêu
thức."
"Thưa vâng."
Nữ tử giơ kiếm tấn công.
Chưởng môn cầm kiếm đón nhận.
Song kiếm vừa va chạm.
Rắc! Kiếm trong tay chưởng môn đột nhiên bị đứt gãy.- - Đây chính là bảo vật
trấn phái, là bội kiếm của chưởng môn các đời! Các trưởng lão bỗng đứng bật
dậy.
Nữ tử cũng bị dọa cho xanh xao mặt mày, nàng ta la lớn: “Sư phụ, ta không cố
ý!"
Ai ngờ vẻ mặt của chưởng môn lại có chút kỳ lạ.
Ông ta vẫy vẫy tay, trầm giọng mà nói: “Tạm thời đừng nóng nảy."
Mọi người nhìn chăm chú vào, chỉ thấy hình như trường kiếm trong tay chưởng
môn là rỗng ruột.
Chưa bao giờ nghe nói đến điều này cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK