Cô bé nhìn ra chung quanh, chỉ thấy vô số phù văn Ác Mộng lan tràn trên bầu
trời, mà thế giới đang gánh chịu sức mạnh của Ác Mộng đang dần dần đi về
hướng diệt vong.
Cô bé nhịn không được mà hỏi: “Giờ chúng ta làm sao bây giờ?"
"Chờ."
Liễu Bình nói.
"Chờ?"
Cô bé khó hiểu mà lặp lại.
"Không sai,"
Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm trầm như biển sâu, “Từ khi đạt được Trấn
Ngục Đao, ta trải qua vài lần xuyên qua thời không, mới biết được trên tuyến
thời gian có ba pháp tắc, lần lượt là thời gian, không gian và nhân quả."
"Bởi vì tác dụng của chúng, cho nên tất cả mọi thứ mới có thể vận hành một
cách chính xác."
“Cho nên mỗi lần ta trở lại quá khứ, tất cả trên người sẽ trở về trạng thái vào
thời khắc kia lần nữa, hơn nữa trên chủ tuyến thời gian này cũng chỉ có một
mình ta."
"Chấp pháp giả Hắc Ám cũng như thế sao?"
Cô bé hỏi.
"Hẳn là như vậy, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, ở tuyến thời gian kia,
hắn có thể nhìn thấy chính mình của quá khứ mà không chết! Hắn quá mạnh!"
Liễu Bình nói.
"Nói như thế, sẽ có hai tên cùng xuất hiện, đồng thời tới chiến đấu với chúng
ta."
Cô bé nói.
"Hắn mạnh như vậy, chỉ cần một đã đủ để ảnh hưởng toàn bộ tuyến thời gian,
khi hai tên cùng xuất hiện thì thời gian, không gian, nhân quả sẽ sinh ra hỗn
loạn."
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, tiếp tục nói: “Khi thời gian càng đẩy
mạnh về sau, loại hỗn loạn này sẽ càng mạnh lên, sau đó tạo thành hậu quả
không thể đoán trước... Nhưng tất cả những chuyện sớm đã xảy ra vẫn sẽ đâu
vào đấy, sau khi hai người gặp nhau thì sẽ xảy ra cái gì?"
Cô bé nói: “Chỉ sợ không ai biết được."
"Chúng ta từ từ xem đi."
Liễu Bình nói.
Phía bên kia.
Hãy để thời gian thoáng lùi lại.
Tên chủ tuyến thời gian.
Chấp pháp giả Hắc Ám chợt lóe ra từ căn phòng giấu cái váy đen kia.
Hắn ta xuất hiện ở quảng trường nằm giữa lâu đài.
Chỉ thấy một hắn khác cũng đứng trên quảng trường, cả người hiện lên vô số
những dây nhỏ hắc ám, không ngừng hiện lên đánh tan các loại dị tượng trong
hư không.
"Ngươi... Là ta, không sai, người đến từ đoạn nào trên tuyến thời gian?"
Chấp pháp giả Hắc Ám hỏi.
"Tương lai không xa lắm,"
Một hắn ta khác mở miệng nói, “Ta tới nói cho ngươi biết, mưu tính của người
đã bị vạch trần."
"Phải không? Rõ ràng tên kia đang trầm miến sâu bên trong Ác Mộng, làm sao
nó biết được ta đang mưu đồ gì?"
Chấp pháp giả Hắc Ám nói.
"Bởi vì sứ giả của nó."
Một nó khác nói.
Bỗng nhiên.
Từ đằng xa, một loạt âm thanh truyền đến từ lâu đài: “Các vị đồng liều..."
"... Ta có sứ mệnh mà tồn tại vĩ đại kia giao cho..."
Giọng nói kia đột nhiên trở nên tràn ngập đắc ý: “Ta biết các ngươi khinh
thường ta, cảm thấy ta chỉ là đồ ăn -- Nhưng hiện tại, là lúc ta khiêu chiến các
ngươi!"
Đây là giọng nói của Kẻ cầm dù.
Vào thời khắc này, gã vừa đến thế giới.
Gã chuẩn bị đã lâu, rốt cuộc cũng khởi xướng khiêu chiến với thân phận hắn
khát vọng vào giờ khắc này! Chấp pháp giả Hắc Ám nói với giọng điệu lạnh
như băng: “Tên sứ giả giống như con sâu kia làm hỏng chuyện của ta?"
Hắn ta tùy tiện tung một kích vào hư không.
Phía lâu đài đột nhiên vang lên một tiếng oanh kích kịch liệt.
"Nó không bao giờ gây chuyện được nữa, đa tạ ngươi tới nhắc nhở ta, tất cả mọi
chuyện nơi này đều theo đó mà thay đổi."
Chấp pháp giả Hắc Ám nói.
Nó đến từ tương lai lại rơi vào trầm mặc.
"Còn có vấn đề gì?"
ấ ắ Á
Chấp pháp giả Hắc Ám hỏi.
"Hình như... Thật ra không phải sứ giả này, mà là một tồn tại Ác Mộng khác
chiến thắng nó."
Nó của tương lai nói.
"Là ai?"
"Hắn là một triệu hoán sư Ác Mộng, vật triệu hoán lúc đầu của hắn là Kẻ vô
linh hồn."
"Triệu hoán sư... Từ từ!"
Sắc mặt Chấp pháp giả Hắc Ám biến đổi, lập tức biến mất khỏi vị trí đó.
Hắn ta xuất hiện ở căn phòng đánh số 11-1 kia.
Nhưng nơi này rỗng tuếch, triệu hoán sư Ác Mộng nọ sớm đã không biết tung
tích.
Một hắn ta khác cũng đuổi theo.
"Thì ra là thế, người đang muốn tìm kiếm thứ khống chế danh sách ở chỗ này,
kết quả gặp phải hắn?"
Nó của Nó của tương lai.
"Đúng vậy."
Chấp pháp giả Hắc Ám nói.
Hắn ta của tương lai bỗng chấn động, nhỏ giọng mà nói: “Không tốt."
"Làm sao vậy?"
Chấp pháp giả Hắc Ám vội hỏi.
"Vảy đen –– Ta về tới thời khắc này, tuy ta có thể nhìn thấy chính mình mà
không chết, nhưng ta giờ khắc này còn chưa có được nó, cho nên ta mất đi nó!"
Hắn ta của tương lai nói.
"Cái vảy kia là mấu chốt của mọi chuyện!"
Chấp pháp giả Hắc Ám quát.
Chúng nhìn nhau.
"Chúng ta phải đi đến tương lai chỗ của ngươi để xử lý tên kia."
Chấp pháp giả Hắc Ám nói.
“Tương lai kia đã biến thành thế giới song song."
Nó của tương lai nói.
"Có sao đâu, đi giết hắn! Đoạt cái vảy lại!"
"Đi!"
Thân thể hai Chấp pháp giả Hắc Ám chợt lóe rồi biến mất khỏi căn phòng.
Tương lai.
ế
Thế giới song song.
Hư không mở ra hai bên, hai Chấp pháp giả Hắc Ám bay ra rồi dừng lại trước
mặt Liễu Bình.
"Giao cái vảy ra đây."
Chúng trăm miệng một lời mà nói.
Cô bé lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, mà Liễu Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ cô bé để an ủi.
Hắn lấy vảy đen ra, chậm rãi nói: “Hôm nay thật là một ngày tệ hại, nhưng ta
còn một câu muốn nói ——”.
"Ác Mộng vĩnh sinh."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Một khí tức bạo ngược vượt xa tất cả sức mạnh hư không lan tỏa ra từ cái váy
đen.
Trong hư không dâng lên vô số phù văn Ác Mộng không đếm hết được.
Chúng quay chung quanh vảy đen, lấy tốc độ cực kỳ điên cuồng không ngừng
biến hóa, giao hòa, ghép lại -- Cuối cùng hóa thành một đồng tử dựng thẳng hư
ảo cao chừng chín mét.
Vảy đen không ngừng tỏa ra sương mù đen như mực.
Nó xông lên giữa không trung, lẳng lặng lơ lửng ở giữa đồng tử dựng thẳng,
hóa thành một vệt hắc ám thâm trầm nhất trong đồng tử kia.
Hai Chấp pháp giả Hắc Ám ngẩng đầu, nhìn về phía đồng tử dựng thẳng ở giữa
không trung.
"Thật là ghê gớm."
Một Chấp pháp giả Hắc Ám nói.
"Ta chỉ có một phần thực lực Ác Mộng, mà chiều này là mười phần uy lực của
nó, ta đoán các ngươi đánh không lại nó."
Liễu Bình nói.
"Không, cái chúng ta nói không phải thuật này."
Một Chấp pháp giả Hắc Ám khác nói.
Một tên trong chúng lui về phía sau, một tên đi tới, đúng thành một hàng trên
dưới ở phía trước đồng tử dựng thẳng.
Đón nhận đồng tử dựng thẳng, Chấp pháp giả Hắc Ám nâng lên tay, làm ra
động tác ngăn trở, mở miệng nói: “Cái chúng ta nói chính là ngươi, ngươi nhỏ
bé mà hèn mọn như thế, lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy."
"Đã nhận được khích lệ, đi chết đi."
Liễu Bình nói.
Đồng tử dựng thẳng hư ảo bỗng phát ra một trường tuyến màu đen thô như cối
xay, trong nháy mắt đã xuyên qua trời cao, trực tiếp đánh vào người Chấp pháp
ắ Á ầ
giả Hắc Ám đầu tiên.
Trong chớp nhoáng, Chấp pháp giả Hắc Ám đứng ở phía sau quát khẽ lên: “Ác
Mộng, giải!"
Danh Sách Chương: