Có một người nói: “À –– ta biết người, nghe nói bằng hữu của người bị quái vật
ký sinh, người lập tức dùng một đao giết chết."
Một người khác nói: “Xem ra lúc ấy là cảm xúc kích động, hơn nữa thu chiều
không được -- Vậy cũng có thể lý giải."
Lại có một người nói: “Ai, cố gắng luyện tập đi, đao pháp nhất phải các ngươi
quá mãnh liệt, nếu thu chiều không được thì không thể tùy tiện luận bàn với
người khác."
"Đúng vậy, tại hạ nhớ kỹ."
Liễu Bình thành tâm thành ý chắp tay nói với mọi người.
"Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, Trương Bình Hà tới đánh với ta một
trận đi."
"Có gì không thế?"
Mọi người tránh ra, để dành chỗ cho hai người.
Liễu Bình nhàn nhã ngồi một bên, miệng nhai đường, híp mắt quan sát cuộc
chiến.
Kinh thành.
Tụ Phúc Lâu.
Bên trong Tụ Phúc Lâu trống rỗng, ghế lô nhà tọa bao quanh một đài cao, ngày
xưa dùng để hát tuồng kể chuyện, hiện giờ lại là lôi đài tạm thời để người tập võ
tụ tập.
Trên đài có một nam một nữ vừa giao thủ xong, cả hai đều ôm quyền lui về phía
sau.
"Kim Phong Trào của các hạ thật sự uy lực bất phàm, đa tạ thủ hạ lưu tình!"
Nữ tử thu kiếm lại rồi nói.
"Quá khen, Thu Thủy kiếm pháp của quý phái danh bất hư truyền!"
Nam tử nói.
Nữ tử thở dài: “Đáng tiếc Thu Thủy kiếm pháp của phái ta đã thất truyền ba
thức sau cùng, nếu không ta có thể dùng thêm ba chiều, vậy thì không biết trước
được thắng bại của cuộc luận bàn này rồi."
"Đúng là như thế, ta từng thấy sách cổ có ghi, ba chiều sau của Thu Thủy kiếm
pháp có thể khiến thiên hà rơi xuống, hóa thành kiếm chiều nguyên tố hàn băng,
rất đồ sộ, đáng tiếc đã thất truyền trong chiến hóa."
Nam tử cũng tiếc nuối nói.
Hai người yên lặng đi xuống lôi đài.
ễ ồ ắ ắ ồ ấ
Liễu Bình ngồi ở vị trí trong góc, nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ: “Lấy
chân ý của bộ kiếm pháp này thì tất cả kiếm chiếu của nó đều đang làm nên sức
lực cho ba thức cuối cùng, thẳng đến toàn bộ nguyên tố giáng xuống, vậy có thể
kết nối với nhau, cùng nở rộ quang hoa."
"Hẳn là ba chiều như vậy...”.
Hắn vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chấm chấm vẽ vẽ ở dưới cái bàn.
Giây lát sau.
Triệu Bình Hà bỗng đi tới, vỗ bả vai hắn và nói: “Liễu lão đệ, có người nhất
định muốn giao thủ với người, chúng ta khuyên thể nào cũng không nghe."
Liễu Bình thu ngón tay lại, giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy một tên béo ôm đại đao trong ngực, đi thẳng một mạch đến đây, lớn
tiếng reo lên: “Cái gì mà gọi là thu chiều không được? Ta không tin, có bản lĩnh
thì đánh với ta này."
Liễu Bình đứng lên, ôm quyền nói: “Tại hạ là Liễu Bình của Bách Linh Quan,
các hạ là?"
"Cuồng Đao Môn, Quách Trùng!"
Tên béo nói.
Mọi người đều vây đến, khuyên vài câu, nhưng vẫn không có kết quả.
Liễu Bình cười cười, nói: “Kỳ Lân Trảm của ta dùng ra thì thu không được,
nhưng ta có một thức khác, tên là Phương Lai Nghi, có thể tùy ý trốn tránh xê
dịch, nếu ngươi có thể đuổi kịp ta thì coi như người thắng, thế nào?"
"Được!"
Tên béo lập tức chấp nhận.
"Ta ra chiều rồi thật sự thu không được, rất có thể sẽ làm tổn hại những thứ
trong lâu, ngươi phải phụ trách đến tiền."
Liễu Bình nói.
"Nói nhiều như vậy đâu giống người tập võ chúng ta."
Tên béo cười như không cười mà nói.
"Ngươi đền tiền thì ta ra tay."
Liễu Bình kiến trì nói.
"Được, tất cả tổn hại do ta đền bù! Mau tới giao thủ với ta, xem ta phá giải đáp
pháp của Bách Linh Quan các ngươi như thế nào!"
Tên béo kêu lên.
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Liễu Bình nói.
Hai người bất người lên một cái rồi dừng lại trên lôi đài.
ế ố ằ
"Đến đây đi, ta muốn nhìn người thoát thân bằng cách nào!"
Tên béo bày ra thế xung kích, cứ như muốn lao lên bắt lấy Liễu Bình vào bất cứ
lúc nào.
Liễu Bình nắm lấy trường đao rồi chậm rãi rút ra, cả người bỗng biến mất.
Tên béo ngẩn ra.
Chợt thấy toàn bộ lôi đài hóa thành biển lửa, một tiếng nổ lớn vang lên làm
chấn vỡ toàn bộ đồ sứ trong tửu lầu.
"Dùng tay mau, Liễu Bình!"
"Mau thu tay lại!"
Mọi người cùng kêu lên.
Tên béo dùng một chút, cắn răng nói: “Cũng chỉ có như vậy, chờ ta ––"
Câu nói của gã đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy một con hỏa phương thân thể chứng mấy chục mét chui ra từ hư
không, mở to đôi mắt lửa cháy mãnh liệt, nhìn từ trên cao thẳng xuống tên béo.
Toàn bộ tửu lầu đã bắt đầu bốc hỏa.
Giọng nói của Liễu Bình đột nhiên vang lên từ bên trong hỏa phượng: “Tới bắt
ta đi -- Hơn nữa nhớ đến tiền cho tửu lầu, không được quyt nợ."
Oanh! !! Hỏa phượng bay lên trời, xông lên đỉnh tửu lầu, phá ra một cái lỗ lớn
rồi theo gió bay vút lên trên.
Tên béo vừa muốn vợt người bay lên thì lại dùng động tác.- -Hỏa phượng kia
bay lên bầu trời xanh, chỉ để lại một cái đuôi lửa thật dài.
Kỹ năng như thế đã là vô cùng kì diệu, làm sao gã có thể đuổi kịp? Trong tửu
lầu là một mảnh yên tĩnh.
Chưởng quầy đột nhiên chạy ra, nói với giọng điệu như khóc nức nở: “Các vị,
cứu hoả đi, cứu hoả!"
Mọi người như mới tỉnh từ cơn mộng, vội vàng triệu hoán Thủy trong ngũ hành
để dập lửa.
Vài tên thanh niên cầm đầu nhảy lên lôi đài, vây quanh tên béo và nói: “Vừa rồi
đã nói trước, người phải đền bù tổn thất cho tửu lầu này!”.
Tên béo nhìn chung quanh, chỉ thấy gần như toàn bộ tửu lầu đã bị đốt cháy.
Chân gà mềm nhũn cả ra, đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không thu tay được tới mức nào... Cũng không đến mức như vậy... Triệu Bình
Hà hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Vừa rồi nếu là Kỳ Lân Trảm thì người
đã chết, đừng có nói nhảm, lấy tiền ra đây mau!"
Thành đông.
Đạo quan Tường Vân.
ễ ố ồ
Liễu Bình thu lại ngọn lửa Thải Phượng, sau đó lơ lững đáp xuống rồi đi vào
quan môn.
Hai tên đệ tử tiến lên chào hỏi: “Tiểu sư thúc, ngài đã trở lại."
"Tiểu sư thúc, chưởng môn đang đợi ngài."
Liễu Bình gật đầu nói: “Được, vậy ta đi qua."
"Chờ một chút, tiểu sư thúc."
"Hả?"
"Khi nào ngại rảnh, có thể chỉ giáo cho chúng ta một chút không, quá trình cảm
ứng ngũ hành của chúng ta luôn xảy ra sự cố."
Liễu Bình nhìn vẻ mặt sùng bái của hai người, cười nói: “Được, chờ khi nào
rảnh ta sẽ tới luận bàn với các ngươi."
Hai tên đệ tử hoảng sợ, liên tục nói: “Luận bàn thì không dám, ngài đúng một
bên xem chúng ta là được rồi."
"Được, tốt."
Liễu Bình xoay người đi vào trong quan, đi dọc theo thạch lộ lướt qua mấy đại
điện, thiên điện, lại qua một cái cầu, bước theo hành lang dài khúc chiết trên
mặt hồ, cứ đi mãi đi mãi, đến khi đến được định hóng gió nằm giữa hồ.
"Sư phụ, con đã trở về."
Liễu Bình ôm quyền hành lễ và nói.
Danh Sách Chương: