Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãnh Hổ lại không thèm để ý, chỉ là vồ mạnh về phía hư không.
Một con ma quỷ thoi thóp bị hắn ta lôi ra ngoài, ném xuống mặt đất.
"Đây là quan chỉ huy của ma quỷ, ta giữ lại mạng sống của nó, xem xem ngươi
có cần hỏi thứ gì hay không." Mãnh Hổ nói.
Liễu Bình không nói lời nào, bỗng một luồng ánh sáng thần thánh tản ra, rơi
vào trên người ma quỷ.
Vết thương trên người ma quỷ đều lành lại.
Mãnh Hổ cau mày, nói: "Đối xử với loại người này, không cần..."
Hắn ta còn chưa nói hết, tên ma quỷ kia đã hôn mê rồi.
Liễu Bình không nói lời nào, lại thả ra một luồng sáng thần thánh rơi vào người
của nó.
Ma quỷ ngoẹo đầu.
Nó chết đi.
Mãnh Hổ im lặng vài giây, bỗng bật cười nói:
"Rất tốt, ta rất thích mấy tên hệ thần thánh như ngươi vậy."

Sâm Lâm.
Tất cả mọi người đều đã rút lui.
Trong khu rừng trống trải, chỉ còn một thiếu niên đeo mặt nạ thỏ và một người
đàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ hổ vẫn đứng im tại chỗ.
"Chúng ta đã đợi một giờ." Thiếu niên nói.
"Đúng thế." Người kia trả lời.
"Xem ra tạm thời ma quỷ sẽ không xuống nữa." Thiếu niên nói.
"Vạn tộc trong Luyện Ngục, đều là một đám không có can đảm..." Người kia
cười lạnh, nói: "Bọn chúng chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh, gặp phải kẻ khó chơi sẽ e
sợ không dám tiến."
Thiếu niên nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ vẫn dừng lại tại nơi đó:
[Hồn lực mà ngươi hấp thu đã đạt tiêu chuẩn.]
[Hiện tại, ngươi có thể thăng làm cấp 41.]
[Có thăng cấp hay không?]
Thiếu niên âm thầm nói: "Tăng lên."
ế ắ ồ ế
Khí thế của hắn được tăng lên, tản ra một luồng gió yếu ớt.
Người bên cạnh cũng phát hiện ra.
"Ngươi mới cấp 41 thôi sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế." Thiếu niên nói.
"Quá khủng, thật chờ mong biểu hiện của ngươi khi ngươi đột phá tới cấp 50."
Người kia cảm thán nói.
Hư không tản ra từng hàng chữ nhỏ:
[Ngươi đã tăng lên tới cấp 41.]
[Tất cả thuộc tính tăng lên 5 điểm.]
[Giá trị Hồn lực tăng lên tới: 305 điểm.]
[Hiện tại, ngươi có thể tăng cường kỹ năng mà ngươi đã có.]
Thiếu niên đọc xong thì nói:
"Cấp 50? Nghe nói tới cấp 50 là một nấc thang, cũng là cấp cao nhất của chức
nghiệp giả."
Người kia nói: "Bất cứ kẻ nào đều có thể tăng thực lực bản thân lên tới cấp 50,
thế nhưng sau đó lại có hai con đường có thể đi."
"Mời nói tiếp." Liễu Bình nối.
"Những kẻ bị ma quỷ kiểm soát kia, 50 là đỉnh cao nhất, tuyệt đối không thể
tiếp tục tăng lên, ma quỷ đã khóa cứng con đường tăng cấp của bọn họ, trừ
khi..."
"Trừ khi cái gì?" Liễu Bình hổi.
"Trừ khi bọn họ nguyện ý trở thành Thần linh Luyện Ngục, thế nhưng ma quỷ
tuyệt đối không cho phép loài người trở thành Thần linh trong Luyện Ngục,
chấp chưởng quyền hành."
Hắn ta cười lạnh, nói tiếp: "Một khi có người Đăng Thần, còn không kịp làm
cho thần lực bản thân lớn mạnh, đã bị ma quỷ bóp chết."
Liễu Bình nghĩ tới tình huống của Yana, gật đầu nói: "Như vậy, con đường thứ
hai thì sao?"
"Con đường thứ hai sao, chính là những người thoát khỏi sự kiểm soát của ma
quỷ như chúng ta vậy, chúng ta tự do nắm giữ lực lượng hệ thần bí."
Hắn ta nói xong, tiện tay vung một quyền ra.
Hàng trăm ngàn luồng quyền ảnh bay lên bầu trời đêm, trong nháy mắt phá
không biến mất.
"Một quyền này của ta hỗn hợp rất nhiều pháp tắc, đã hấp thu chân lý lực lượng
hệ thần bí..."
"Thực ra chiêu thức Thiên Địa Vô Pháp - Bí Trảm Tam Thức mà ngươi chưa
hoàn thành kia cũng đã có hình thức ban đầu, không nghĩ tới ngươi mới cấp
41."
Người này thở dài, nói.
Liễu Bình mỉm cười, đang định nói cái gì đó thì vẻ mặt hơi đổi.
Người đàn ông vạm vỡ ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong bầu trời đêm.
Một luồng sáng xuất hiện trên màn đêm, bay về phía rừng rậm như là một ngôi
sao băng.
Mãnh Hổ chậc lưỡi, lại lấy sách thẻ ra, liên tục rút ra từng tấm thẻ bài.
Rất nhiều thẻ bài được ném ra ngoài, hóa thành bao tay, áo giáp, phù văn, màn
sáng không rõ, hoàn toàn mặc lên người của hắn ta.
Hắn ta liếm môi, nói:
"Chẳng lẽ bọn chúng thật sự sai phái Ma vương từ Luyện Ngục tới, thật sự là
một cơ hội tốt, chúng ta cùng giết chết tên kia, thế nào?"
Liễu Bình nhún vai, nói: "Ta không có ý kiến, thế nhưng chúng ta có thể giết
chết nó sao?"
Khi hai người nói chuyện, ánh sáng kia đã hạ xuống trước mặt hai người, hóa
thành một con ma quỷ một sừng hai cánh, toàn thân màu tím đậm.
"Chính là các ngươi, ngăn cản cuộc càn quét của chúng ta?"
Ma quỷ gằn tiếng nói.
Mãnh Hổ thất vọng, thở dài nói: "Aiz, không phải Ma Vương, thật sự không thú
vị."
Ma quỷ nói: "Ta tuân theo ý chí của vạn tộc và Giám Sát hội Luyện Ngục tới..."
Nó bỗng im bặt đi.
Chẳng biết từ khi nào, Mãnh Hổ đã bóp cổ của nó, giơ nó lên cao.
"Thỏ Tử, ngươi hãy nhìn kỹ, cái gọi là thần bí, chính là một loại lực lượng bí ẩn
sinh ra do vô số pháp tắc giao hội, nó được sinh ra từ pháp tắc, thế nhưng lại
cao hơn pháp tắc, cho nên mới gọi là 'thần bí'."
Mãnh Hổ nói xong, bỗng đấm ra một quyền.
Hư không dần dần khuếch tán ra một vòng tròn hơi mờ.
Ầm!
Ma quỷ bị một quyền này đấm trúng bụng, bay ra ngoài, vạch ra một luồng sáng
dài trong đêm tối tĩnh mịch.
Nó càng bay càng cao, dần dần tới tận khung trời, sau đó nhập vào trong bóng
đêm, biến mất không thấy gì nữa.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Nhắc nhở trong chiến đấu: Kẻ xâm lấn bị một quyền đánh trở về Luyện Ngục.]
[Ngoài ra...]
ẩ ề ồ ố ầ
[Ngươi nghe nói bí ẩn về nguồn gốc của lực lượng hệ thần bí.]
[Điểm diễn của ngươi tăng lên 1 điểm.]
[Điểm diễn hiện tại: 3/10.]
Liễu Bình đọc hết, rồi nói với vẻ thành thật: "Mãnh Hổ, cám ơn những lời nhắc
nhở của ngươi."
"Không cần để ý, thực ra với tài năng của ngươi, sớm muộn cũng có thể thăm
dò chân tướng của lực lượng hệ thần bí." Mãnh Hổ cười lớn.
"Đúng rồi, vừa rồi ta đã viết một hàng chữ lên ngực tên ma quỷ kia, ngươi đoán
xem đó là gì?"
"Là gì?"
"Đổi một tên Ma Vương xuống nói chuyện."
"Bọn chúng sẽ đổi sao?"
"Không biết, để xem bọn chúng có muốn lấy lại tôn nghiêm hay không."
Mãnh Hổ hạ giọng nói: "Thực ra trong Luyện Ngục, chỉ có những tên mạnh
nhất kia mới đáng chú ý, những ma quỷ khác đã sớm không phải đối thủ của
chúng ta từ thời đại Hư Không rồi, hiện tại đương nhiên càng không phải là đối
thủ."
Lúc này, lại có một luồng sáng xuất hiện trên bầu trời.
Tốc độ của nó cực nhanh, hầu như vừa mới xuất hiện, đã bay tới trên cánh rừng.
Sa... sa... sa...
Một người xuất hiện trước mặt hai người.
Vẻ mặt gã có vẻ xám trắng, diện mục âm trầm, lại mặc một bộ áo choàng cực
kỳ hào hoa.
Liễu Bình quan sát gã rất cẩn thận, rất nhanh đã thấy được một hàng chữ nhỏ
trên đỉnh đầu của gã.
[Ma Vương ???]
Là Ma Vương.
Gã ta ho khan vài tiếng, dùng giọng nói yếu ớt nói: "Ta đã thấy được lời nhắn
của các ngươi, cho nên vì biểu đạt sự thành ý, ta tự mình tới đây."
Mãnh Hổ im lặng vài giây, khí thế trên người lại dần dần dâng lên.
Hắn ta hoạt động ngón tay cùng bàn tay, nsio:
"Ma quỷ mạnh mẽ chân chính sẽ biến bản thân mình trở thành loài người, bọn
chúng luôn không tự chủ được làm như vậy, bởi vì tại thời đại Hư Không, bọn
chúng vô cùng hâm mộ văn minh huy hoàng của Nhân tộc."
"Không sai, ai mà không nhớ tới thời đại đó chứ? Không biết nên xưng hô hai
vị như thế nào?" Ma Vương hỏi.
"Mãnh Hổ." Mãnh Hổ nói.

"Thỏ Tử." Liễu Bình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK