p tức nâng cổ lên, uống ùng ục ùng ục hết Thánh Thủy
vào bụng.
Rất nhanh, những vết thương trên người ma quỷ sôi nổi kết vảy.
Nó khá hơn nhiều! Ma quỷ nhảy dựng lên, vừa cười to vừa lộ ra hung quang, nó
quát: “Tốt! Ta đã khôi phục một chút, nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục,
còn phải giết ——"
Cô! Một âm thanh kéo dài vang lên từ bụng nó.
Ma quỷ dừng lại.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán nó.
"Hình như Dũ Liệu Thủy này của ngươi có chút vấn đề ––"
Nó cắn răng nói.
Liễu Bình bừng tỉnh nói: “A, đúng vậy, nó quá hạn sử dụng rồi."
"Vì sao người lại mang theo Dữ Liệu Thủy quá hạn sử dụng theo kia chứ?"
"Đại nhân, dạng người đi ra từ xóm nghèo như chúng ta đâu có mua nổi mặt
hàng xa hoa."
"Gặp quỷ --"
"Bái kiến đại nhân! Vậy có thể cho ta thẻ bài kia không?"
Ma quỷ không còn lời nào để nói, nó kẹp chặt hai chân, khập khiễng chạy vào
rừng cây đằng sau.
Liễu Bình đúng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.
"Cái tên này có cả bụng ý xấu, không bằng giết nó đi."
Triệu Thiền Y kiến nghị.
"Không vội –– Nó rất kỳ quái, rõ ràng là ma quỷ, nhưng vì sao lại mang đầy vết
thương xuất hiện ở chỗ này, ta không nghĩ ra được."
Liễu Bình nói.
Một hồi sau.
Ma quỷ nhũn cả hai chân nhích từng bước ra khỏi phía sau một thân cây.
Liễu Bình giấu tay mình ở sau lưng, nhẹ nhàng run run thẻ bài Chuộc Tội
Quyên kia lên.
Thẻ bài theo đó mà biến mất.
Thẻ bài Thần Thánh bí ẩn: Chuộc Tội Quyên -- Phát động! Ma quỷ không hề có
cảm giác, bắt đầu lớn tiếng ngâm xướng chú ngữ.
Rất nhanh, trong hư không xuất hiện một cánh cửa sáng lên, bắt đầu dần dần
rộng mở.
Ma quỷ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc cũng được cứu... Nhưng
vẫn phải khôi phục thêm một chút thể lực..."
Nó đi nhanh đến chỗ Liễu Bình.
"Cho ngươi, đây là thẻ thân phận giúp người đi thẳng qua trận đấu tuyển chọn,
cảm tạ người đã cứu ta một mạng."
Ma quỷ đưa thẻ bài cho Liễu Bình, ánh mắt dừng lại trên cổ hắn.
"Đa tạ đại nhân!"
Liễu Bình nhận thấy thẻ bài, cúi đầu cẩn thận nhìn ký hiệu và đồ án trên đó.
"Đại nhân, ta có thể dựa vào thẻ bài này trực tiếp lên tới tầng cao nhất không?"
Hắn hỏi.
Không có câu trả lời.
Liễu Bình kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy lợi trảo của ma quỷ hung hăng cắm vào cổ của chính nó, vẻ mặt hung
thần ác sát đã cứng đờ, chỉ là trong ánh mắt còn lưu lại một chút hoang mang.
Nó giết chết chính nó.- - Con rối gấu trúc bên hông Liễu Bình nhịn không được
thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cho dù là loại tồn tại không sợ hãi tử vong như nó, nếu ngày nào cũng không
ngừng chết rồi chết rồi lại chết, vẫn sẽ có bóng ma tâm lý.
Lúc này, cánh cửa ánh sáng rốt cuộc cũng hoàn toàn mở ra.
Liễu Bình nhìn vào cánh cửa đó, lại nhìn ma quỷ đã chết, trên mặt lộ ra biểu
cảm suy tư.
"Một cánh cửa thuật pháp được mở ra –– Là muốn đi đến chỗ nào?"
Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Bỗng nhiên, trong cánh cửa ánh sáng truyền đến một giọng nói ồm ồm: “Đáng
thương, tôi tớ của ta, vì kháng cự quái vật ăn mòn mà người đã chết như vậy
sao?"
"Nguyện cho ngươi an giấc ngàn thu trong Vĩnh Dạ.”.
Giọng nói kia lập tức thay đổi, nó nói với Liễu Bình rằng: “Làm không tồi,
thiếu niên nhân loại, xem ra vào thời khắc cuối cùng người đã giúp nó giết chết
kẻ địch của chúng ta."
Liễu Bình ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu nhìn cái đầu trên tay kia.
Kẻ địch? Sứ giả hiến tế này là kẻ địch của ma quỷ à? Rốt cuộc tình huống này
là như thế nào? Giọng nói ồm ồm kia lại vang lên lần nữa: “Không cần nhiều
lời, ngươi đã đạt được thẻ bài nô lệ, chứng minh tôi tớ của ta đã chấp nhận
người vào thời khắc cuối cùng."
"Tình hình hiện tại đã rất khẩn cấp."
"Thiếu niên, ta cho phép người trở thành nô lệ của ta."
“Trở thành nô lệ của ngài sao? Rốt cuộc ngài là ai?"
"Ta là ma tướng trấn thủ toàn bộ thế giới Phổ Tích, tiểu -- Thiếu niên, hôm nay
là ngày người bắt đầu thăng chức thần tốc."
"Đại nhân, ta cần làm cái gì?”.
"Cầm... Cái này, đi đến trung tâm truyền tống vận chuyển, nghĩ cách rời khỏi
thế giới Phổ Tích, đi giao nó cho ma quỷ đại nhân trên tháp nhọn trong các thế
giới khác."
Trong cánh cửa ánh sáng, một thẻ bài màu xanh lục bay ra.
Liễu Bình nhận lấy.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ phù văn rậm rạp, hình thành một phù văn trận hình
tròn.
Trong hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Bí lệnh."
"Nằm trong phong ấn.”.
"Sử dụng kỹ xảo đặc thù mới có thể mở ra."
Một túi đồng vàng nhỏ được vứt ra từ cánh cửa ánh sáng, rơi xuống dưới chân
Liễu Bình.
"Đi thôi, số tiền này cũng đủ cho người dùng."
Liễu Bình nói: “Ta phải làm sao mới có thể rời khỏi cuộc tuyển chọn này?"
Giọng nói kia đáp: “Lập tức bỏ quyền, hầu như toàn bộ tầng này đều là người
của ta, bọn chúng sẽ thả ngươi rời đi, nhưng người phải nắm chặt thời gian, nếu
không thì không kịp nữa."
"Đã rõ."
Liễu Bình nói.
"Đi đi, làm tốt chuyện này thì ta sẽ cho người thân phận nô lệ nhất đẳng."
Cánh cửa ánh sáng từ từ biến mất.
Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát.
"Bỏ quyền..."
Hắn lẩm bẩm.
ầ ề
Thẻ bài Thần Thánh đã vào tay, bỏ quyền rời đi cũng không có gì.
Đúng lúc có thể nhìn xem đám ma quỷ đang chơi trò gì.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, ma tướng vừa rồi cả chuyện hiện thân cũng không
dám mà chỉ trốn sau cánh cửa ánh sáng hạ lệnh -- Còn con ma quỷ đã chết kia
nữa, cả người nó toàn là vết thương chồng chất.
Rốt cục những Sứ giả hiến tế đó là cái gì? Liễu Bình xoay người, chạy như bay
hướng tới cửa vào, chỉ chốc lát sau đã tới lối vào tầng hai.
Nơi này có hai gã nhân viên đang đứng.
"Hả? Tại sao người lại quay trở về?"
Một nhân viên kinh ngạc hỏi.
"Đại nhân bảo ta bỏ quyền."
Liễu Bình nói nhỏ.
Tên nhân viên khẽ biến sắc, đồng thời tránh ra một con đường: “Mau! Chạy
nhanh đi!"
"Đa tạ."
Liễu Bình đi dọc theo cầu thang xuống lầu, lên tiếng hỏi ở chỗ rẽ: “Norton, nhìn
xem ta đi rồi thì bọn họ nói cái gì."
Hắn vừa lật tay, một thẻ bài đã bay ra rồi biến mất trong hư không
Danh Sách Chương: