Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình không chút do dự mà nói: “Ta vẫn nên mặc vào thử một chút, dù sao
một Ác Mộng chi Ủng như vậy mà biến mất trong thời gian dài thì e là đoạn
lịch sử đó sẽ xảy ra vấn đề -- Sớm muộn gì chuyện tồn tại kia bị giết chết cũng
bị chú ý tới."
Giọng nói già nua nói: “Lỡ như có nguy hiểm --"
"Nếu người khác đi thử thì ta sợ hắn sẽ bị bắt rồi để lộ tất cả kế hoạch của
chúng ta."
Liễu Bình nói, sau đó tiến lên một bước, ấn tay lên khối giáp tràn đầy gai nhọn
kia.
Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Ngươi
phóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ: “Lừa gạt."
"Ngươi nhìn giống tồn tại đã bị mình giết chết y như đúc."
"Ác Mộng chi Ủng không rõ cảm ứng được dao động sức mạnh và đặc thù sinh
mệnh trên người ngươi."
"Nó bắt đầu kích hoạt!"
Gần như trong nháy mắt, khôi giáp tràn đầy gai nhọn kia đã khoác lên người
Liễu Bình.
Nhắc nhở phù mới bỗng hiện ra: “Bổn danh sách đang tiến hành kết nối với loại
danh sách có công năng không rõ này."
“2!"
"1!"
“Kết nối thành công!"
Trước mặt Liễu Bình bỗng hiện ra một giao diện khác.
Giọng nói già nua theo đó mà vang lên: “Ta đã mở ra thông đạo thời không của
đoạn lịch sử đó cho ngươi, ngươi có thể đi!"
"Sắp bắt đầu tiến hành truyền tống --”.
Một ánh hào quang phát ra từ Ác Mộng chi Ủng hoàn toàn mới kia, bao lấy hắn,
trực tiếp đi vào hư không rồi biến mất.
Bạch quang.
Bạch quang bao phủ tất cả.
Mãi đến khi ánh hào quang chói mắt hoàn toàn biến mất, Liễu Bình mới phát
hiện mình đang đứng trong một cái hộp pha lê hình vuông hoàn toàn bị phong
kín.
Vô số những tròng mắt –– màu lam, màu xám, kim sắc, màu cam -- những đồng
tử hình tròn, hình vuông, dựng thẳng, phân tán-- - Chúng nó dán chi chít bên
ằ ằ ễ ế
ngoài hộp pha lê, nhìn chằm chằm vào Liễu Bình hết sức chăm chú.
Trước mặt Liễu Bình điên cuồng đổi mới ra ký tự không thể phân biệt, như thác
nước bay ngược lên trên, giằng co chừng mấy chục khí tức.
Cuối cùng.
Những tròng mắt đó thi nhau rời khỏi lớp ngoài pha lê tường.
Một cánh cửa xuất hiện trên pha lê.
Bên ngoài là một mảnh sương mù trắng xoá.
Liễu Bình hít sâu một hơi, đang muốn đi ra thì chợt thấy trong hư không lại hiện
ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lần nữa: “Công năng dạng danh sách đang thỉnh
cầu trò chuyện với ngươi."
"Có nhận cuộc gọi hay không?"
"Nhận."
Liễu Bình nói.
Một giọng nói nặng nề lập tức vang lên bên tai Liễu Bình: “Đến thông đạo
chuyển sinh số ba, nơi này gặp chút phiền phức."
Thông đạo chuyển sinh số ba.
Đó là cái gì? Tạm thời mặc kệ những chuyện này, tóm lại hắn phải rời khỏi hộp
pha lê đã.
Liễu Bình bước một bước ra khỏi hộp, xuyên qua sương mù bên ngoài, chỉ thấy
phía trước là một cánh cửa sắt đóng chặt.
Khi hắn tới gần cánh cửa kia, trên cửa bỗng hiện ra một cái đèn xanh.
Một giọng nói êm dịu vang lên: “Thông qua nghiệm chứng, hoan nghênh trở về,
công tác giả số 408721, xin hãy đứng bất động tại chỗ, ngươi sắp được truyền
tống đến thông đạo chuyển sinh số ba."
Rất tốt, rất tiên tiến.
Liễu Bình đứng bất động tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Một ánh sáng chiếu lên người hắn, trong nháy mắt đã mang theo hắn thoát ly
khỏi nơi đó, xuất hiện ở một thông đạo bỏ đi rỉ sét loang lổ, tràn đầy vết máu và
vết bẩn.
Nơi này đã có hai tồn tại khác đang đứng.
Tên người bọn họ cũng là một bộ áo giáp tràn đầy gai nhọn, nhưng hình thức và
màu sắc thì hoàn toàn khác với Liễu Bình.
"Ngươi đã đến rồi, 408721."
Một tên cao chừng ba mét trầm giọng mà chào hỏi.
Đây chính là giọng nói vừa vang lên trong cuộc gọi kia.
"Xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.
"Một nhân vật cực kỳ kiệt xuất đã tới thời khắc mất mạng rồi, ta lo không trấn
được hắn."
Tên cao ba mét kia nói.
"Hắn còn chưa đạt tiêu chuẩn bị ăn sao?"
Một tên cả người đều là gai nhọn kim loại hỏi.
"Còn chưa tới, chỉ thiếu một chút, ý của bên trên là để hắn tiếp tục đi chuyển thể
thêm một đời, xem có thể đột phá xiềng xích, đi đến Kỳ Quỷ hay không."
Tên cao ba mét kia nói.
"Đúng là đao to búa lớn."
Tên cả người đều là gai nhọn kim loại lầu bầu.
"Chú ý, hắn tới, ta mở đặc hiệu đây."
Tên cao ba mét kia nói.
"Mở đi, lỡ như có vấn đề thì ta và 408721 ở chỗ này mà."
"Đúng vậy."
Liễu Bình đáp lại một câu Tên cao ba mét ấn một cái lên trên tường.
Bang! Tựa như cái chốt nào đó được mở ra-- Chỉ một thoáng, toàn bộ thông đạo
hóa thành một mảnh hào quang lóng lánh, giống như một nơi vô cùng thần
thánh.
Liễu Bình phát hiện mình và hai người còn lại đều biến thành vật phát sáng có
cánh chim, cả người lượn lờ một luồng khí thế uy nghiêm khó có thể miêu tả.
Ở nơi cách sau lưng ba người không xa, phía trên đám mây xuất hiện một tòa
thành thị đắm chìm trong quang huy thần thánh.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp tục duy trì trầm mặc.
Chuyện tới nước này, hắn đã hơi hiểu ra nơi này là thế nào.
"Học giả đã tử vong này thờ phụng sức mạnh Thần Thánh Trắc, luôn khát vọng
lên thiên đường."
Cái tên cao ba mét kia bổ sung thêm.
Một người khác nói: “Chú ý, hắn đã chết, linh hồn sắp đến."
Vừa dứt lời.
Một linh hồn xuất hiện trong thông đạo thánh khiết.
Linh hồn này vẫn duy trì dáng vẻ lúc sinh thời.
Hắn có chòm râu rậm, tóc hoa râm, đeo mắt kính, mặc một bộ đồ bệnh nhân.
Bạch quang lóa mắt dần dần tan đi.
Linh hồn mở mắt ra, nhìn lại ba tồn tại tựa như thánh linh trong thông đạo.
"A... Lại là các ngươi."
Hắn nói thầm.
Liễu Bình thấy trên giao diện của mình có thêm một hàng chữ: “Mục tiêu đã
thức tỉnh đoạn ngắn ký ức của kiếp trước, đánh giá tăng lên một cấp."
Hai người còn lại cũng nhìn chăm chú vào hư không.- - Hiển nhiên, mọi người
đều phát hiện tình huống có biến hóa.
"Phàm nhân, ngươi nhớ rõ được cảnh tượng lần trước mình đến cánh cửa thiên
đường, có đúng không?"
Tên cao ba mét kia nói.
Linh hồn suy nghĩ, sau đó suy tư mà nói: “Đúng vậy, ta nhớ mình từng vô số lần
đến cánh cửa thiên đường, nhưng luôn không thể đi vào trong đó."
Tên cao ba mét kia nói với giọng điệu uy nghiêm: “Đó là vì người chưa trở
thành một cá thể chân, thiện, mỹ, cho nên không thể tiến vào thiên đường."
Linh hồn nói: “Nhìn lại quá khứ, ta đã dốc hết sức mình để tạo phúc cho thế
giới, chẳng lẽ như vậy cũng không thể lên thiên đường?"
"Còn thiếu một chút."
"... Ta đã sống đủ rồi, ta không muốn tiếp tục nếm hết ái hận ly sầu trên thế
gian, không muốn tiếp tục trải qua các loại thống khổ và bi kịch không thể vãn
hồi, nếu ta không thể tiến vào thiên đường thì xin chỉ cho ta một con đường
khác đi."
Câu nói vừa dứt.
Liễu Bình phát hiện trên giao diện của mình lại có thêm hai hàng chữ nhỏ:
“Cảnh cáo: Linh hồn này đã thức tỉnh ký ức kiếp trước."
"Cảnh cáo: Linh hồn này đã sinh ra ý thức thoát ly khống chế, áp sát với độc
lập."
"Phải lập tức nghĩ cách để nó chuyển sinh, nếu không sẽ khởi động hình thức
cưỡng chế chuyển sinh, đồng thời trừ tiền lương của các ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK