Liễu Bình cùng Từ Thắng quan sát bốn phía.
Sắc trời đã tối, thế nhưng không có bất cứ ánh lửa nào được thắp lên.
Từ Thắng thở dài nói: "Tà giáo ép người quá đáng."
Liễu Bình lại nhớ tới một sự kiện.
Sau khi tà giáo xuất hiện, tuyên bố bất cứ kẻ nào dám dùng lửa đều sẽ bị bọn họ
tra tấn tàn khốc rồi giết chết... Bọn chúng vẫn luôn làm như vậy.
Dần dần, người dân tại những vùng thôn quê xa xôi, không được thành phố bảo
vệ đều không dám nhóm lửa.
Liễu Bình trầm tư nói: "Không có lửa, sẽ không có thực phẩm chín và nước sôi,
người sẽ dễ dàng nhiễm bệnh, sức lực bản thân cũng giảm nhiều.
Không có lửa, sẽ không còn rèn sắt, điều này cũng là nguyên nhân dẫn tới thôn
trang dần dần bị hủy diệt, không thể chống lại tà giáo."
Hắn liếc nhìn Từ Thắng.
Từ Thắng nhỏ giọng nói: "Ta có cây châm lửa, thế nhưng không kẻ nào trong số
giặc cướp dám dùng lửa."
"Đưa cây châm lửa đây."
"Này."
Liễu Bình tiếp nhận cây châm lửa, đang định dùng, lại bị bác gái ở bên ngăn
cản.
"Liễu Bình..."
Di Ngô lo lắng nói.
"Ngày mai, giặc cướp sẽ tấn công trại ta, đêm nay chúng ta sẽ ăn đồ chín, uống
nước sôi."
Liễu Bình nói.
Giặc cướp tấn công tới cũng chết, tà giáo đánh tới cũng chết, còn không bằng ăn
một bữa ngon miệng, có sức lực còn có thể liều mạng một lần.
Di Ngô thở dài, không nói thêm gì nữa.
Từ Thắng nói nhỏ: "Khu vực này cách tiền tuyến rất xa, người của Tà giáo có
thể thẩm thấu tới đây cũng không nhiều, tạm thời không cần lo lắng bọn
chúng."
Gã ta cố ý nói lớn, để cho những người già yếu tàn tật xung quanh đều có thể
nghe rõ ràng.
Không ít người đều nuốt nước miếng, ánh mắt tỏa sáng.
"Vậy thì ăn một bữa ngon đi."
ễ
Liễu Bình cười nói.
Hắn dùng cây châm lửa để nhóm lửa.
Ngay sau đó... Thủy Thụ luôn lơ lửng giữa không trung bỗng mở mắt, nói nhỏ:
"Lửa là giao giới giữa sinh và tử, là tịnh hóa, là thăng hoa, là hủy diệt và trùng
sinh... nó tới rồi!"
Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía cây châm lửa trong tay.
Trong ngọn lửa, một con mắt hiện lên, rất bình tĩnh nhìn hắn.
Liễu Bình có thể cảm nhận được đối phương truyền tới một loại cảm xúc... Là
một loại khen ngợi cùng chờ mong.
Thủy Thụ bật cười, nói: "Xem ra lực lượng của nó đang bị tiêu diệt, cho nên dù
là Nhân tộc các ngươi mang tới bất cứ hi vọng gì dù là nhỏ nhoi nhất, đều có thể
làm nó chú ý."
Ngay sau đó... Con mắt kia biến mất.
Lửa vẫn là lửa, âm thầm thiêu đốt trong bóng đêm.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Hỏa pháp tắc cổ vũ ngươi, lực lượng của ngươi sẽ được ngọn lửa bảo hộ.]
Gió ngừng mưa tạnh.
Trong màn đêm, toàn bộ trại đều yên tĩnh.
Sau khi ăn xong thực phẩm chín, uống canh nóng, người già trong trại đều đã an
giấc.
Di Ngô kiên quyết đẩy Liễu Bình khỏi phòng bếp, lớn tiếng nói: "Đánh giặc
cướp, lại nấu ăn cho mọi người cả ngày rồi, ngươi còn không mệt sao? Những
chuyện này hãy giao cho dì làm đi, ngươi đi nói chuyện với bạn của ngươi là
được."
"Vậy thì nhờ dì Ngô vậy."
Liễu Bình mỉm cười, đi tới trước đống lửa ngồi xuống.
Ánh lửa chiếu lên người Từ Thắng, làm cái bóng của gã kéo dài, vẫn kéo tới
bóng đêm tăm tối.
"Đang nghĩ gì đấy?"
Liễu Bình hỏi.
"Năm đó, nếu như ta xuất sắc hơn, sẽ không bị sư phụ giấu trong bụi cỏ, trơ mắt
nhìn ông ấy bị người của tà giáo giết chết."
Từ Thắng nói.
Liễu Bình tùy ý bày quyền thế, động tác trên tay biến ảo liên tục, mãi cho tới
thức thứ mười lăm.
"Năm đó người mới học được mười bốn thức sao?"
Hắn hỏi.
ế
"Đúng thế."
Từ Thắng nói.
"Năm đó người bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu tuổi."
Liễu Bình gật đầu, nói: "Thức thứ mười lăm của Huyết Dũng quyền là một quan
ải, năm đó hẳn là sư phụ ngươi sợ người vẫn còn quá nhỏ, khí huyết không đủ,
luyện tiếp sẽ làm bản thân bị thương, cho nên vẫn luôn không truyền thụ cho
ngươi."
"Hiện tại ngươi đã hơn ba mươi tuổi, khổ luyện một thân võ nghệ, vừa lúc có
thể tập luyện thức này."
Từ Thắng đứng dậy, bày quyền thế, nói: "Từ đầu tới giờ ta vẫn không tin quyền
thuật này là dùng để rèn luyện cơ thể."
"Rèn luyện cơ thể là chuyện tốt, nó sẽ xây dựng căn cơ vững chắc cho người,
không có gì không tốt."
Liễu Bình nói.
"Vậy tại sao người lại muốn sáng tạo một môn quyền pháp khác?"
"Đó là quyền thuật dùng để giết người, mục đích khác biệt, quyền pháp cũng
phải khác biệt chứ."
Liễu Bình cũng đứng dậy, bước về phía trước, nhanh chóng đánh ra tam liên
kích về phía trước.
Sắc mặt của hắn chuyển đỏ, quanh người hắn vang lên từng tiếng xương cốt
vang động, kéo dài tới tận tứ chi.
Sắc mặt Từ Thắng thay đổi, nói: "Gân cốt cùng vang, đây là dấu hiệu nhập môn
luyện thể, ngươi còn chưa tới mười sáu tuổi chứ!"
Liễu Bình hoạt động cơ thể cảm thấy lực lượng cơ thể lại tăng lên 30%, ngoài ra
còn một sự biến đổi khó nói nên lời.
Hắn mỉm cười, nói: "Điều này rất là bình thường, không cần hốt hoảng như vậy,
luyện tập cùng với ta đi."
"Vâng."
Từ Thắng nói.
Gã ta bắt chước tư thế vừa rồi của Liễu Bình, đánh quyền.
"Những cao thủ mà người từng gặp, thực lực mạnh nhất đã tới trình độ gì?"
Liễu Bình vừa nhìn vừa hỏi.
Từ Thắng nói: "Bách bộ phá không, một quyền đánh gãy cây cối."
Liễu Bình thở dài.
Từ Thắng nói: "Cây bị đánh tan vỡ, núi sau cây cũng sụp."
Liễu Bình nhắm mắt cảm nhận, nhớ lại cảm giác vừa đánh quyền khi nãy.
ỗ ề ề ồ ắ ấ ố
Mỗi khi ra quyền đều có một luồng khí lưu hừng hực theo sát nắm đấm, giống
như có thể bùng nổ ra bất cứ khi nào vậy.
Nguyên tố phụ thuộc.
Đây chính là được ngọn lửa bảo hộ hay sao? Nếu là thật, có lẽ về sau mình cũng
có thể đi tới cảnh giới như Từ Thắng vừa nói.
Xem ra mình cần nghĩ cách tiếp xúc hệ thống võ đạo hoàn chỉnh mới được.
"Ngoài Huyết Dũng quyền ra, người biết cái gì nữa không?"
Liễu Bình hỏi Từ Thắng xấu hổ nói: "Ta chỉ dựa vào nửa bộ Huyết Dũng quyền
của sư môn mà xông xáo loạn thế, miễn cưỡng mới sống tiếp được, chưa từng
được cao nhân nào khác truyền công cả."
"Nửa bộ quyền pháp cũng có thể sống sót sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Trong thời đại loạn lạc này, truyền thừa khó có, thậm chí rất nhiều truyền thừa
võ đạo đều đã thất truyền, truyền thừa đứt gãy, giống như sư môn của ta vậy."
Từ Thắng nói.
Danh Sách Chương: