Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chấp pháp giả Hắc Ám là tồn tại không thể đấu lại được, nhưng vào thời khắc
này, dưới mí mắt hắn ta, Liễu Bình giành được khối vảy quan trọng nhất này
khỏi tay của hắn ta! Cô bé nói nhanh: “Ta phát hiện hai Chấp pháp giả Hắc Ám,
kế tiếp làm sao bây giờ? Người tuyệt đối đánh không lại hắn, cho dù là tất cả
tồn tại trên toàn bộ Hư Không Thần Trụ cũng không đánh lại nổi.
Liễu Bình bình tĩnh nói: “Chúng ta phải trốn trước một chút."
"Trốn? Thực lực của chúng đã vượt qua phạm trù ta có thể dự tính, ở trước mặt
chúng, không có chỗ nào có thể ẩn núp cả."
Cô bé tuyệt vọng nói.
Liễu Bình lật tay một cái đã lấy ra thẻ bài Ác Mộng: Kẻ vồ mồi linh hồn.
Cùng lúc đó.
Trường đao trên lưng hắn đột nhiên ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng kêu chấn động.
Thẻ bài trên tay Liễu Bình lập tức biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện ra: “Người tiêu hao một thẻ bài,
phát động uy năng của Trấn Ngục Đao:"
"Kiến diệt."
"-- Cắn nuốt một thẻ bài, tiến vào thế giới song song bị tách ra, đứng xem thế
giới này hủy diệt.”.
"Thế giới song song bị tách ra đã hiện ra, ngươi có thể tiến vào đó, đáng xem
thế giới hủy diệt vào bất cứ lúc nào."
Hư không im lìm lui qua hai bên, để lộ ra một thế giới sớm đã tan thành mảnh
nhỏ.
"Bên kia là như thế nào?"
Cô bé kinh ngạc nói.
"Là Chấp pháp giả Hắc Ám làm –– nếu nó cũng về tới thời khắc này, vậy ta lại
tránh thoát đi."
Liễu Bình nói xong thì bước ra một bước hướng về phía trước.
Chỉ một thoáng.
Hắn rơi vào tương lai hoàn toàn bị hủy diệt.
Phi hành – Liễu Bình xuyên qua vô số hài cốt thế giới, bay xuống sâu phía dưới
Hư Không Thần Trụ.
Ngẫu nhiên sẽ có một vài Kỳ Quỷ Giả lặng lẽ hiện lên.
Những tồn tại đó đều đến từ thế giới trong Hư Không Thần Trụ, bởi vì nhìn thấy
sức mạnh Kỳ Quỷ nên xây dựng thế giới thuộc về của mình ở gần thần trụ.
Tựa như Nữ Yêu Rừng Rậm Samantha.
Liễu Bình cũng không để ý tới những tồn tại đó, chỉ bay thẳng một mạch vào
sâu trong hư không.
Cuối cùng.
Hắn về tới thế giới còn sót lại kia lần nữa.- - Chính là thế giới cuối cùng hắn
giằng co với Chấp pháp giả Hắc Ám kia.
"Ngươi thế nào?"
Liễu Bình xông lên, đỡ Thế Giới chi Linh - cũng chính là cô bé bị nhốt trong
địa cung Ác Mộng lên.
"Ngươi lấy được váy đen chưa?"
Cô bé hỏi.
"Lấy được."
Liễu Bình nói.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: “Ngươi vừa đi thì hắn đã vội vã
đuổi theo sau, không để ý đến chuyện đối phó ta."
"Hắn có vảy đen trong tay, tự cho là còn có thể tiếp tục khống chế người và địa
cung Ác Mộng, mới không nỡ giết chết ngươi."
Liễu Bình cười lạnh và nói.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía không trung.
Không ít tồn tại Kỳ Quỷ hiện lên trên bầu trời, nhìn xuống hắn.
"Cút."
Liễu Bình mở miệng nói.
"Người trẻ tuổi, đừng có nóng nảy như vậy, vừa rồi rốt cuộc nơi này đã xảy ra
chuyện gì?"
Một Kỳ Quỷ Giả đầu bạc hỏi.
"Ngươi muốn biết?"
Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta là tồn tại mạnh nhất trên thân trụ, chuyện như vậy nên do chúng ta
chủ trì."
"Nghe cho kỹ, hai tồn tại vĩ đại trong Ác Mộng đang tranh đoạt --"
Liễu Bình còn chưa dứt lời thì Kỳ Quỷ Giả đầy trời đã đi không còn một móng.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Vô số phù văn Ác Mộng ầm ầm hiện ra, không ngừng bay múa đầy trời, mãi
đến khi không phát hiện bất cứ kẻ nào nghe bí mật tiếp theo thì mới hoàn toàn
đi vào hư không rồi biến mất tăm hơi.
Đây là bí mật cao hơn toàn bộ Hư Không Thần Trụ.
ễ ắ ồ ổ
Ai dám nghe? Ai có tư cách nghe? Liễu Bình dời ánh mắt đi, ngồi xổm bên
cạnh cô bé, nhổ từng cây từng cây gai nhọn ngưng kết từ sương mù khỏi lưng
cô bé.
Những gai nhọn đó nhiều vô số kể, không ngừng vang lên những tiếng vù vù.
Nhưng khi Liễu Bình lấy vảy đen ra thì tất cả gai nhọn đều mất đi âm thanh.
Không sai.
Như lời cô bé đã nói, khối vảy này khống chế tự do của cô bé! Liễu Bình nhìn
về phía vảy đen.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: “Mảnh giác
của Linh Vương thế giới."
"Duy nhất (Vật đặc biệt của Linh Vương)."
"Mảnh giáp này có giấu ba ngàn thế giới trong thời đại quá khứ của ngươi,
ngươi từng dùng nó và Linh của nó để đối kháng Ác Mộng, nhưng cuối cùng
thất bại."
"Mảnh giáp này đã bị hoàn toàn phong ấn, cần một câu chú ngữ của Ác Mộng
chi Chủ mới có thể giải phóng sức mạnh này."
"Sức mạnh này có hai phần:"
"Thứ nhất, tra tấn vô tận của Ác Mộng chi Chủ."
"Căn cứ vào những lời mà người chính tại nghe thấy, thuật Ác Mộng này ẩn
chứa mười phần sức mạnh của Ác Mộng chi Chủ, chuyên dùng để đối phó
những tồn tại không rõ mang ý xấu trong lòng."
"Thứ hai, ba ngàn thế giới của Linh Vương."
"Đây là pháp môn quá khứ dùng để đối kháng Ác Mộng, đã bị Ác Mộng chi
Chủ phong ấn, người cần niệm chú ngữ lần nữa mới có thể phóng thích nó."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
"Ưm..."
Cô bé nhíu mày phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
"Kiên nhẫn một chút."
Liễu Bình lật váy đen lên rồi nhìn thoáng qua, tiếp tục nói: “Sẽ nhanh chóng
khôi phục thôi."
Hắn phất tay lấy một vật thánh quang ra từ trong hư không, đang muốn vẩy lên
người cô bé thì bỗng dừng lại.
"Ngại quá, không cầm lòng nổi, làm lại lần nữa."
Liễu Bình mang ý xin lỗi mà dập tắt thánh quang này.
Hắn vươn tay lần nữa, thắp sáng một thánh quang khác từ trong hư không, ánh
sáng kia không lóng lánh như lúc nãy, lại càng nhu hòa, nhìn kỹ lại rồi mới vẩy
lên người cô bé.
ỗ ầ ầ
Những lỗ máu bị gai nhọn đâm ra trên người cô dần dần khép lại.
Cô bé muốn đứng lên, lại phát hiện có làm thế nào cũng không thể thành công.
"Ta nhìn xem."
Liễu Bình vươn tay, nhấn một cái lên lưng cô bé, sau đó lập tức rơi vào trầm
mặc.
"Làm sao vậy?"
Cô bé nhẹ nhàng hỏi.
"Xương cột sống của ngươi -- Bị thay đổi."
Liễu Bình nói.
Cô bé như nhớ tới cái gì, nói: “Ngày xưa sau khi chiến bại, hình như có một tồn
tại trong Ác Mộng kia động qua tay chân trên người ta."
"Đúng vậy, đây là một Long Chuy hoàn toàn vô dụng."
Liễu Bình nói.
"Vậy ta ——”.
"Yên tâm, trong tương lai ta đã giúp người giải quyết chuyện này."
"Tương lai...”.
"Đúng vậy, tương lai."
Liễu Bình nói xong thì không khỏi thở dài.
"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Cô bé nói.
Liễu Bình nhìn về phía nàng.
"Ta đã quên mất quá nhiều cuộc chiến kiếp trước, nhưng ta nhớ mang máng,
người và ta cùng khởi xướng khiêu chiến với Ác Mộng, chúng ta tranh đấu với
nó tổng cộng ba trăm năm, cuối cùng không địch lại nên thua trận."
Cô bé nói.
"Vậy phù hợp suy đoán của ta –– Nếu không phải kiêng kị ngươi, vì sao nó lại
rút mất xương cột sống của ngươi?"
Liễu Bình nói.
Cô bé nói: “Nói cách khác ––"
Hai người nhìn nhau.
Cô bé nói: “Biện pháp người nghĩ ra là chính xác, nhưng còn chưa đủ hoàn
thiện."
Liễu Bình nói: “Không sai, chính là như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK