Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người khổng lồ nói xong thì nghiêm trang nhìn về phía hư không chung quanh,
cứ như đang chờ đợi cái gì.
Liễu Bình không nói một lời.
Hắn thu - Ảnh Đao trên tay lại, sau đó nắm lấy chuối cốt nhận của Luyện Ngục
tế pháp triệu hoàn thể.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện ra trong hư không:
“Chú Pháp Chị Cốt Luyện Ngục."
"Phù Văn Đao."
"Mang theo các loại chú pháp Luyện Ngục, phải là Luyện Ngục tế pháp thể mới
có thể sử dụng."
Chậc -- Cho dù là mâu, hay là cốt nhận thì hắn đều không thể dùng đến.
Liễu Bình đành phải đổi về U Ảnh Đao lần nữa, triển khai đao thế tại chỗ, chậm
rãi điều tức.
Bọn người Yana đứng ở sau lưng hắn, khẩn trương chờ đợi.
Chỉ thấy người khổng lồ kia đứng đợi mấy phút, phát hiện không có đáp lại thì
mở miệng nói: “Giết chết tôi tớ của ta, cái giá phải trả là hóa thành điêu khắc
vĩnh sinh."
Chỉ một thoáng.
Luyện Ngục tế pháp triệu hoán thể đứng tại chỗ không hề nhúc nhích mảy may.
Bên ngoài của nó mọc ra một tầng xác ngoài bằng đá màu xám trắng, toàn bộ
thân thể đứng sừng sững tại chỗ, cuối cùng không thể nhúc nhích được nữa.
Người khổng lồ nhỏ giọng nói: “Thẻ Bài Sư, hiện tại chỉ còn người và ta, vậy
chúng ta giải quyết chuyện lần này đi."
"Thẳng thắn mà nói, vừa rồi ta đang âm thầm nhìn trộm, phát hiện hình như
ngươi cực kỳ quý trọng cái thôn này --”.
Người khổng lồ nâng tay lên rồi thò vào trong hư không.
Chỉ thấy trong bóng đêm ở ngoài hư không hiện ra một thanh trường mâu càng
lớn.
Người khổng lồ nắm lấy trường mâu, khí thế cả người không ngừng bùng nổ.
Nó lộ ra hàm răng sắc bén đầy miệng, nhẹ nhàng nói: “Chuôi mâu này mới là
binh khí chân chính, người trộm đi chỉ là món đồ chơi –– Muốn thử trộm thanh
trên tay ta hay không?"
Libertas nhìn chuôi cự mâu này, mặt mũi trắng bệch, miệng lẩm bẩm nói:
“Không được, căn bản không thể tới gần, tới gần thì sẽ chết."
ổ ồ ế
Người khổng lồ giơ trường mâu lên cao cao, lớn tiếng quát lên: “Một kích này
của ta giáng xuống, người và thân của người đều sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, mà
linh hồn các ngươi sẽ bị trường mâu của ta hấp thu, hóa thành chất dinh dưỡng
của nó."
"Ngươi có hai lựa chọn."
"Hoặc là cùng chết với cả thôn-..."
"Hoặc là đi giết tất cả mọi người, ta có thể tha cho ngươi không chết, để người
làm tùy tùng mới của ta."
"Lựa chọn đi.”.
Chung quanh yên tĩnh.
Liễu Bình vẫn không lên tiếng.
"Không bằng trốn trước?"
Norton nói.
"Trốn không thoát đâu, dao động sức mạnh của người khổng lồ đã hoàn toàn
bao phủ cả thôn xóm, một khi Liễu Bình có bất cứ động tác nào thì trực tiếp
khiến người khổng lồ công kích -- Thật quá ghê gớm!"
Yana nói.
Hoa Tình Không không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
Triệu Thiền Y hỏi.
"Trốn không thoát, vậy đánh."
Liễu Bình hết sức tự nhiên mà nắm chặt trường đao trong tay.
Trên bầu trời, giọng nói của người khổng lồ không ngừng truyền đến: “Ba;"
"Hai,"
"Một."
"Ngươi từ bỏ đường sống duy nhất."
"Chết đi, Thẻ Bài Sư rác rưởi --"
Người khổng lồ giơ trường mâu lên cao, dùng hết sức đâm sâu xuống mặt đất.
Liễu Bình nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh.
Rất nhiều phòng ốc đã sập.
Những cơ giáp chiến đấu bảo vệ thôn trong đó cũng bị ăn sạch sẽ.
Mâu này của người khổng lồ đâm tới -- Cho dù có công sự che chắn ngầm,
nhưng làm sao có thể chống đỡ loại công kích ở mức độ này? Toàn bộ thôn
xóm, không ai có thể sống sót.
Không chỉ như thế, phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây đều sẽ hóa thành cấm địa
bị hủy diệt.
ễ ắ ỗ ế ấ
Liễu Bình cắn răng một cái, bỗng biến mất khỏi nơi đó.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Thế giới bỗng không còn một tiếng động.
Chuôi trường mâu thật lớn này sắp đâm vào mặt đất, lại bị một thanh trường
kiếm chống lại.
Oanh ------ Sóng xung kích vô biên hung hăng thổi quét ra chung quanh.
Người khổng lồ cười to và nói: “Sinh mệnh thật đáng buồn, các ngươi luôn để ý
sống chết của đồng loại theo bản năng, nhưng lại không ngờ thật ra là các ngươi
tự tìm đường chết của mà thôi!"
Gang bàn tay của Liễu Bình vỡ toang, máu tươi chảy ròng.
Ở quanh người hắn, trường mâu tỏa ra tầng tầng lớp lớp ảo ảnh không ngừng
đánh trúng thân thể hắn.
Hư không điên cuồng nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi đã chết!"
"Ngươi đã chết!"
"Ngươi đã chết!"
"Ngươi đã chết!"
"Ngươi đã chết!"
Người khổng lồ cười châm biếm và nói: “À? Người mang theo sức mạnh có thể
kháng cự tử vong? Nhưng vậy thì đã sao nào? Trong con sông dài thời gian, tồn
tại càng mạnh, càng quái dị hơn người cuối cùng đều không trốn khỏi sự chinh
phạt của ta-..."
Nó dùng sức đâm mạnh trường mâu xuống, Liễu Bình không thể không dùng
đôi tay nắm chặt thanh đao, vậy mới có thể miễn cưỡng chống cự được một
chút.
Lúc này.
Người khổng lồ bỗng phóng nhẹ giọng nói, nhỏ giọng thì thầm: “Đã quên nói
cho ngươi biết ——"
"Ta chỉ dùng một phần sức mạnh mà thôi."
Liễu Bình ngẩn ngơ.
Thế giới hóa thành tĩnh mịch.
Người khổng lồ bỗng thu trường mâu lại, đôi tay siết lại, bật ra một tiếng: “Một
kích này sẽ có ba phần lực của ta đấy."
"Ngươi có thể trốn, nhưng nếu người né tránh –– Những linh hồn người bảo hộ
sẽ bị mâu của ta giết chết sạch, ta sẽ hấp thu tất cả linh hồn!”.
Trường mâu lập tức hóa thành tàn ảnh, lại hung hăng áp xuống Liễu Bình lần
nữa.

Như vậy căn bản không ngăn được -- Nhưng có biện pháp nào chứ? Liễu Bình
đang muốn triển khai “Long Sáo Giáp”, lại thấy hư không nhảy ra một hàng chữ
nhỏ: “Không thể sử dụng kỹ năng thần bí ở đoạn thời gian quá khứ này, nếu
không nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn thật lớn, tất cả mọi thứ ở nơi đây đều bị
hủy diệt."
-- Làm sao bây giờ! Còn có cách nào có thể đối kháng người khổng lồ này?
Trong lòng Liễu Bình hiện lên vô số những suy nghĩ, rồi lại bị hắn nhanh chóng
phủ quyết.
Trong chớp nhoáng.
Hắn nhắm hai mắt, sau đó lại mở ra.
Dao động sức mạnh vô hình tỏa ra từ trên người hắn, khiến cho hư không phía
sau hắn dần dần thay đổi.
Hàng trăm vạn đao quang Mô hình hội tụ lại, sau đó thực thể hóa thành hình
trên trường đao của Liễu Bình.
Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức -- Thức này bắt đầu lột xác.
Đao quang vô hình hóa thành hữu hình, tất cả bám vào U Ảnh Đao, làm sáng
bừng lên một ánh hào quang lao vút lên tận trời.
U Ảnh Đao dùng hết sức lực đánh về hướng trường mâu -- Đương! Đao và mâu
lại giao kích lần nữa! Như hai luồng dao động sức mạnh giao triền, đối kháng
với nhau như hóa thành thực chất, cứ như một cơn lốc thổi quét ra chung quanh.
Người khổng lồ kinh ngạc nói: “Có thể ngăn cản ba phần sức mạnh của ta à?
Hình như vận dụng pháp tắc đa trọng, nhưng còn quá non nớt -- “Đáng tiếc,
người quá ngu xuẩn, Thẻ Bài Sư.”.
"Cứ nhìn đi, trận giao chiến của chúng ta đã sắp làm toàn bộ thôn xóm mà
người muốn bảo hộ rơi vào hủy diệt."
Liễu Bình ngẩn ra, chậm rãi quay đầu nhìn lại chung quanh.
Chỉ thấy dao động sức mạnh sinh ra trong cuộc giao chiến của họ đã phá hủy
một tòa nhà lân cận.
Ở nơi xa hơn, quần lạc kiến trúc trong thôn đang không ngừng bị phá hủy.
Người khổng lồ cười ha hả.
Nó lắc đầu nói: “Ta sẽ khiến các ngươi tự phá hủy tất cả những thứ bên cạnh
mình, khi thật sự tuyệt vọng thì linh hồn các ngươi mới biến thành mỹ vị vô
thượng."
"Kế tiếp."
"Ta muốn dùng hết sức mạnh."
Nó đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai: “Thật là gấp không chờ nổi, linh
hồn Thẻ Bài Sự ngọt lành à!"
Trên mặt đất.
ễ ồ
Liễu Bình im lặng vung mạnh trường đao -- Một tàn ảnh mơ hồ, nguy nga hiện
ra từ hư không.
Thiên Địa Vô Pháp: Bí Trảm Tam Thức! Trên trường đao lộ ra một khí tức cổ
xưa mà tang thương, vì thế hư không nó tiếp xúc bắt đầu phát ra tiếng kêu to thê
lương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK