Ầm! Một tiếng nổ vang lên, nam tu sĩ bị đá bay ra ngoài, ven đường đụng phải
rất nhiều tảng đá trong dòng sông, sau đó xuyên qua con sông này, đâm vào
ngọn núi bên kia.
Trên người đứa bé kia thì hiện lên hai luồng sáng đen và trắng, như ẩn như hiện.
Hắn bay tới, lôi nam tu sĩ từ trong lòng núi ra ngoài, ném vào trong bãi nước
cạn.
"Tha mạng... tha mạng... xin lỗi, là lỗi của ta."
Nam tu sĩ máu me khắp người, luôn miệng nói.
Đứa bé kia thì mỉm cười, bỗng nhiên rộng lớn với vẻ căm phẫn: "Không phải
mới vừa muốn giết người à? Đánh không lại thì đổi giọng cầu xin tha thứ?
Ngươi đây cũng là người tu hành?"
Hắn nắm chặt cổ của nam tu sĩ, đặt vào trong nước, nắm chặt nắm đấm rồi một
quyền lại một quyền.
"A..."
Nam tu sĩ liên tục kêu thảm thiết.
Đứa bé bỗng nhấc hắn ta lên, nói nhỏ bên tai hắn ta: "Nếu như người còn tính là
một người tu hành, cũng không nên kêu thảm khi bị đánh như vậy."
Nam tu sĩ ướt sũng, sợ hãi cùng cực, nhỏ giọng đáp: "Ta... thực sự thì chưa bị
người nào đánh đau như vậy, xin người hãy tha cho ta! Tha cho ta được chứ?"
"Ngươi chưa từng bị người nào đánh, lại dám tùy ý giết người cướp hồn
phách?"
Đứa bé hỏi.
Nam tu sĩ yên lặng không nói.
"Ngươi làm ta quá thất vọng."
Đứa bé ném hắn ta vào trong nước, lại vung quyền.
Âm! Nam tu sĩ bị đập vào trong nước bùn dưới đáy sông.
Sàn sạt... Tiếng bước chân đánh thức lão đạo, ông ta ngáp lên, hỏi: "Trở về rồi?"
"Đúng vậy, trở về."
Liễu Bình nói.
"Ồ? Tại sao lại thêm một cái đầu nữa vậy?"
Lão đạo ngạc nhiên hỏi.
Sau lưng Liễu Bình, xuất hiện cái đầu thứ ba.
Chiếc đầu này lăn theo sau hai cái đầu kia, cũng lăn tới trước đống lửa.
ế ấ ố ế
"Độ kiếp gặp phải người quấy rối, bị ta giết."
Liễu Bình nói.
"Ồ... quá trình độ kiếp không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Lão đạo hỏi với vẻ quan tâm.
"Thật đúng là có chút vấn đề, hiện tại đang muốn nói rõ mọi chuyện với sự phụ
đây."
Liễu Bình nghiêm túc nói.
Nếu như nói còn ai có thể tin tưởng, vậy cũng chỉ có sư phụ của mình.
"Khi trước, lần xem bói kia xuất hiện vấn đề, khi con độ kiếp, có yêu quý mạnh
mẽ tới tập kích, sau đó..."
Liễu Bình nói hết những chuyện đã xảy ra ra.
"Ghê gớm, ban đầu con chỉ muốn tìm ra nguyên nhân dục vọng của tu sĩ quá
mãnh liệt, không nghĩ tới lại đạt được cơ duyên như vậy."
Lão đạo thở dài nói.
"Cơ duyên?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, hai loại lực lượng đó là nguyên nhân sinh ra Lục đạo."
"Tương truyền tại quá khứ xa xôi, Lục đạo luân hồi vốn là một thế giới hoàn
chỉnh, về sau có hai loại sức mạnh tranh đấu với nhau trong thế giới đó, làm cho
cả thế giới đều sụp đổ, lúc này mới hóa thành Lục đạo."
Lão đạo liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Một trong hai loại sức mạnh đó có ý đồ
khống chế cảm xúc của con, nó muốn hoàn toàn kiểm soát con."
Liễu Bình nói: "Từ nãy tới giờ con vẫn luôn mặc niệm Thái Thượng Thanh
Tâm quyết."
"Thái Thượng Thanh Tâm quyết chuyên môn trừ khử tâm ma, có tác dụng khi
ông đối ma niệm và dục vọng... con cảm thấy nó có thể khống chế cảm xúc giúp
mình không?"
Lão đạo hỏi.
"Hẳn là có thể chứ."
Liễu Bình nói.
"Vậy thì được, đi nấu cơm cho sự phụ ăn đi."
"Sư phụ, người vừa mới ăn cơm xong mà."
"Vết thương hơi nặng, cần bổ sung dinh dưỡng... hơn nữa con nấu cơm quá
ngon đi."
"Vậy à, vậy thì để con đi làm."
Liễu Bình đi làm cơm..
ỗ ồ ằ ẩ ẩ
Lão đạo duỗi lưng mỏi, rồi lại nằm dưới tàng cây, lẩm bẩm một mình: "Hai loại
lực lượng này rất khó lường đây, nếu như con có thể nắm giữ bọn chúng, từ đây
có thể một bước lên trời, có thể đi lại chư thiên vạn giới..."
"Còn nhỏ tuổi như vậy, lại có được cơ duyên như thế, chậc chậc."
"Cũng không biết đời trước con đã làm chuyện gì, vậy mà may mắn lớn như
vậy."
Một lát sau.
Lão đạo cảm thấy đói bụng, thế nhưng không thấy Liễu Bình trở về, không khỏi
đúng dậy đi ra khỏi rừng cây.
Ông ta tách bụi cỏ ra nhìn tới.
Liễu Bình đang đảo nồi xào rau, mà trên mặt đất lại có mấy chục món ăn.
Những động vật kia liên tục ngậm các loại nguyên liệu nấu ăn tới trước mặt
Liễu Bình, để cung cấp cho hắn sử dụng.
"Nhóc con, đã ba mươi bảy món ăn rồi, nhóc muốn sư phụ nhóc ăn tới bể bụng
hay gì!"
Lão đạo hô lớn.
Liễu Bình vẫn không có ngùng, nói với giọng bất đắc dĩ: "Con biết đã đủ rồi,
thế nhưng chỉ hơi suy nghĩ, đã nghĩ tới việc người cần bổ sung dinh dưỡng, cho
nên con không thể dùng được."
Nói xong, hắn lại tiếp tục xào một món ăn khác.
Ba mươi tám món ăn.
"Con có niệm Thái Thượng Thanh Tâm quyết hay không đó?"
Lão đạo hỏi.
"Có, thế nhưng vô dụng."
Liễu Bình nói.
"Nhanh nghĩ những phương pháp khác đi, hiện tại con đã không thể kiểm soát
suy nghĩ bản thân, ngay cả thân thể cũng không kiểm soát nổi nữa, cứ tiếp tục
như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị ăn mòn sạch!"
Lão đạo quát lớn.
Liễu Bình trầm tư vài giây, bỗng nhiên búng tay.
"Có!"
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Liễu Bình, người hãy lắng
nghe lời ta nói..."
"Cơ thể hiện tại của ngươi là cơ thể nhân tạo, nó không có máu và thịt, kinh
mạch và xương cốt, cho nên nó không thể sinh ra bất cứ dục vọng nào cả, nó chỉ
chịu linh hồn của người kiểm soát mà thôi."
Vừa nói xong.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi thả ra lực lượng Kỳ Quỷ bẩm sinh: Lừa gạt.]
[Ngươi lừa gạt chính ngươi.]
Chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất, giống như sợ Liễu Bình nhớ kỹ nội dung phía trên
vậy.
Vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên lạnh lùng, giống như đã mất đi tất cả cảm xúc
vậy.
Mà hắn cũng dừng lại việc xào nấu.
Lão đạo nhìn thấy cảnh tượng này mà kinh ngạc.
Đứa nhỏ này tự mình lừa mình, làm cho chính mình quên đi việc mình là một
con người bình thường.
Đã không có thân thể, đương nhiên cũng sẽ không có cảm xúc do thân thể sinh
ra, chỉ còn lại linh hồn thuần túy.
Như vậy có được hay không đây? Lão đạo cầm đũa lên, một bên gắp thức ăn ăn,
một bên quan sát Liễu Bình.
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi.
"Nhóc con, làm sao nhìn qua lại giống với người máy tại những thế giới khoa
học kỹ thuật kia rồi?"
Lão đạo trêu chọc nói.
"Không còn cách nào khác, vì kiểm soát cảm xúc và thân thể"
Liễu Bình nói với giọng không cảm xúc, như là robot vậy.
Lão đạo cầm lên đùi gà và móng heo, vừa gặm vừa nói: "Đối với một loại lực
lượng mà nói, nếu như con có thể chân chính nắm giữ, mà không không phải bị
nó điều khiển, cần khoảng chừng mười phút... chỉ cần trong vòng mười phút,
con không có làm ra những hành vi khác người, như vậy đã tính là khống chế
được nó."
Liễu Bình khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, đứng im tại nơi đó.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Danh Sách Chương: