Sấm sét ầm ầm.
Băng Dạ vừa rơi xuống thì bên cạnh đã dần hiện ra bảy tám tia chớp, gần như
chỉ thiếu một chút đã bổ lên người nàng.
Băng Dạ không có cảm xúc mà đánh giá chung quanh.
Trận gió mãnh liệt không ngừng thổi quét, mặt đất sớm bị thổi thành mặt kính
bóng loáng, mà trên bầu trời lập loè lôi quang vô tận.
Thế giới này khủng bố như thế... Nếu là chúng sinh ở đây, chỉ sợ không kiên trì
được một phút đã trực tiếp bị gió cắt nhỏ thân thể chết vô tung vô ảnh.
"Thế giới giống như người rất khó tiến thêm một bước nữa."
Băng Dạ nói.
Một giọng nam vang lên: “Không sai, cho nên ta mới muốn mọi người gia nhập
thế giới của ta, giúp ta thúc đẩy thế giới biến đổi, đáng tiếc --”.
Ngọ hiện thân, cắn răng và nói: “Các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta."
Hắn ta duỗi tay nhẹ nhàng tung một chiều hướng lên bầu trời.
Ầm ầm ầm ầm -- Mấy trăm ánh lôi điện buông xuống, giống như một mảnh lôi
điện chi trì, không ngừng quay cuồng sôi trào trên đỉnh đầu hắn ta.
"Các ngươi gia nhập trận doanh gì?"
Ngọ hỏi dò.
"Ngươi cho rằng ta sẽ nói?"
Băng Dạ cười lạnh và nói.
"Thế Giới chi Thuật của ta có thẻ bài Mộng Cảnh gia trì, nó sẽ tra tấn ngươi,
mãi đến khi người nhận thua mới thôi."
Ngọ nhìn dáng người cao gầy yểu điệu và khuôn mặt tuyệt đẹp của Băng Dạ,
lập tức bổ sung thêm: “Nếu người nguyện ý dung nhập vào thế giới của ta, thật
ra ta có thể nương tay cho."
Băng Dạ đúng tại chỗ, tùy ý bày ra quyền thế.
Bang! Sợi dây thừng nàng dùng để cột tóc đuôi ngựa kia trực tiếp đứt gãy, bay
theo cơn gió.
Một khí thế khó lường bắt đầu bùng lên từ người nàng.
"Động vật chia trống mái, văn minh chia nam nữ, nhật nguyệt phân âm dương,
thiên địa phân trên dưới, nhưng từ khi một bằng hữu của ta bị cưỡng bách hóa
thành mặt đất của Thế Giới chi Chủ nào đó, ta luôn suy nghĩ ––"
"Dựa vào cái gì?"
Băng Dạ hoạt động ngón tay, phát ra tiếng vang bùm bùm.
ồ ắ ấ
Ngọ giơ tay lên rồi nắm chặt, hội tụ tất cả lôi điện thành một trường mâu, cách
không đâm về hướng Băng Dạ.
Oanh! !! Một lôi quang chói mắt hung hăng nện lên người Băng Dạ, đánh lui
nàng về phía sau hai bước.
Nàng dừng lại, chùi máu trên khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia
khinh thường.
"Chỉ có như vậy?"
Nàng bắt đầu hoạt động đôi tay lần nữa.
Ngọ ngơ ngẩn.
"Không có khả năng... Đây là Thế Giới chi Thuật của ta, nửa năm nay ta dùng
sức mạnh Mộng Cảnh tăng mạnh nó lên năm lần –– Đáng lẽ ngươi đã chết!"
Hắn ta không thể tin mà nói.
"Ngu xuẩn, ta cũng có trận doanh, tất nhiên sẽ không dễ ức hiếp như vậy."
Băng Dạ nói.
Ngọ lẩm bẩm nói: “Nhưng đáng lẽ ngươi đã không thể nhúc nhích ––"
"Ta còn một hơi cuối cùng!"
Băng Dạ hét to nói.
Những lối quang quay quanh người nàng sôi nổi bị nàng đánh bay ra.
Mà nàng trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.
Tốc độ của nàng vượt qua cả gió, như lôi điện trào dâng, thậm chí siêu việt tốc
độ lôi điện mà xuyên ngang qua bên cạnh ngọ.
Phốc –– rầm! Máu loãng đầy trời.
Ngọ hoang mang nhìn lại, chỉ thấy ngực mình vỡ ra một cái động lớn.
Cách đó mấy chục mét, trong tay Băng Dạ nắm chặt một trái tim đang đập, bình
tĩnh mà nói: “Vì không bị những Thế Giới Sinh Mệnh Thể giống đực các ngươi
chinh phục, ta đã nhẫn nhịn chừng sáu ngàn năm, thẳng đến chủ thuộc tính thế
giới ra đời rồi mới đi vào Mộng Cảnh."
Ngọ phun ra một búng máu, quát lên điên cuồng: “Thu ta!"
Một bàn tay to hiện ra từ hư không, bắt lấy Ngọ rồi nhẹ nhàng run lên, hắn ta
lập tức hóa thành một thẻ bài, bị mang đi khỏi thế giới này.
Băng Dạ ngẩn ra, chợt ảo não mà nói: “Thì ra là thế, đây là kỹ năng trận doanh
của bọn chúng!"
Nàng tiện tay bóp nát trái tim.
Cùng lúc đó.
Phía bên kia.
Một thế giới khác.
ế ề
Cả thế giới đều là dung nham nóng cháy.
Liễu Bình duỗi người.
Ở chung quanh hắn, có chừng sáu bóng người lượn vòng qua lại, không ngừng
tung ra các loại công kích hướng về phía hắn.
Nhưng vô dụng.
Không có gì thương tổn được hắn.
"Các ngươi thật để mắt ta, cơ bản đều nhắm hết vào ta, chẳng lẽ là vì ta là nam
tính duy nhất, cho nên muốn giết ta trước?"
Liễu Bình nghiền ngẫm cười cười.
Bảy người.
Ngọ đi bắt Đại, bị Băng Dạ ngăn cản.
Những người còn lại đều tụ tập về phía hắn, trực tiếp triển khai thế giới, vây
khốn hắn ở trong đó.
Công kích càng kín không kẽ hở.
Các loại ánh hào quang bao phủ trên người Liễu Bình bắt đầu yếu bớt.
Liễu Bình thu hồi một tấm chắn trên tay lại.
"Các ngươi đang tiêu hao bảo vật của ta sao? Ngại quá, thật ra ta còn có một
bảo bối phòng ngự cuối cùng -- đương đương đương! Mau xem!"
Hắn khoe khoang lấy ra một tấm chắn khác, cứ đặt ở trước mặt mình như vậy.
Ong -- Trên tấm chắn hiện ra ánh sáng chói lọi, bao phủ hắn lại lần nữa.
Giữa không trung có người mắng: “Đáng chết, vừa rồi cũng nói là món cuối
cùng, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu bảo vật phòng ngự nữa?”.
"Thật là món cuối cùng rồi."
Liễu Bình giơ tay lên cao cao, nói như bảo đảm.- - Những cái đó cũng không
phải bảo tàng của Kinh Các điểu.
Đây là bảo vật càng cao cấp, ngay cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể bình
thường cũng rất khó tìm được một món trong chúng.
Đây là những vật sưu tầm của Mộng Yểm La Vương.
Thuật pháp công kích chung quanh lại giáng xuống lần nữa, đánh vào ánh hào
quang bùng lên trên tấm chắn.
Liễu Bình cúi đầu, bẻ ngón tay mấy cái: “Một, hai, ba, bốn... Sáu, thế giới của
các ngươi tốt xấu gì cũng thay phiên một vòng rồi, cũng nên đến thế giới của ta
xuất hiện -- cho nên ta không cần lấy ra bảo vật phòng ngự gì nữa rồi."
Vừa dứt lời.
Thế giới trải rộng dung nham biến mất.
Sa mạc mênh mông vô bờ rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt Liễu Bình.
Á ắ ắ ấ
Ánh mắt hắn sáng lên, quát khẽ: “Cấm Tuyệt!"
-- Chủ thuộc tính thế giới! Vừa dứt lời, những kẻ tập kích đang bay giữa không
trung sôi nổi rơi xuống mặt đất.
Bang! Bang! Bang -- Bọn họ sôi nổi phát ra tiếng kinh giận đan xen trên sa
mạc: “Đây là cái gì?"
"Vì sao ta không thể bay?"
"Vốn định tiêu hao hết sức mạnh bảo vật của hắn, hiện tại xem ra –– từ từ, vì
sao Thế giới chi Thuật của ta không dùng ra được vậy?"
"Ta cũng thế!"
Liễu Bình lung lay đứng lên, cười nói: “Các vị, xin hãy chết đi giống như phàm
nhân-- đây là món quà ta tặng các ngươi lúc sắp chia tay."
Hắn rút Bách Nạp Đao ra, vừa múa đao hoa, vừa đi về hướng mọi người.
Danh Sách Chương: